12

Hoàng đế đưa ta vào cung để chữa trị.

Do cải trang lâu dài và uống thuốc giả thai liên tục, cơ thể ta đã suy kiệt tột độ.

“A Nhuyễn, hãy ở lại trong cung đi.

Để ngự y điều dưỡng thật tốt cho nàng.”

Trong mắt hoàng đế thoáng qua một tia xót thương.

Rất nhanh lại được hắn giấu kín.

Phải rồi, đây là hoàng cung, nơi nuốt người không nhả xương.

Bậc đế vương, làm sao có thể dễ dàng để lộ lòng mình?

“Trẫm từng hứa với nàng, sau khi giúp trẫm diệt trừ Nhiếp chính vương…

Muốn gì, trẫm đều có thể cho nàng.

A Nhuyễn, nàng muốn gì?”

Hoàng đế nhìn ta, ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly.

Đôi mắt ấy, thật đẹp.

Ta nhìn hắn, hắn lại cúi đầu, né tránh.

“…Dù là ngôi hậu, trẫm… cũng có thể phong cho nàng…”

Ta chỉ mỉm cười, lắc đầu.

Rồi ta bắt đầu kể cho hắn nghe về câu chuyện của hai tỷ muội ta.

Cha mẹ mất sớm, ta một tay nuôi lớn muội muội.

Từ nhỏ ta đã có sức khỏe tốt,

dựa vào khuân vác bao tải, gánh phân đêm mà kiếm tiền mưu sinh.

Vất vả lắm mới nuôi được hai tỷ muội trưởng thành.

Muội muội lớn lên xinh đẹp thanh tú,

mỗi lần nhìn nàng ta đều cảm thấy vui lòng.

Nàng là do ta nuôi nấng chu toàn,

ta vẫn nghĩ, cha mẹ nơi chín suối hẳn cũng được an ủi phần nào.

Nhưng một ngày kia, muội muội nói với ta rằng,

nàng đã bán mình vào phủ quận chúa.

Ta vừa lo vừa giận.

Cuộc sống dân thường tuy cực khổ, nhưng ít ra còn được tự do.

Một khi vào phủ làm nô, liền trở thành tài sản của kẻ khác,

sống chết không do mình định đoạt.

Ta mắng nàng một trận thật nghiêm khắc.

Muội muội nước mắt lưng tròng, đưa cho ta năm lượng bạc bán thân:

“Tỷ ơi, đêm nào tỷ cũng đau lưng đến mất ngủ…

Muội không nỡ nhìn tỷ khổ cực mãi.”

Nàng nhét bạc vào tay ta, trên đó còn đọng lại nước mắt nóng hổi.

“Vào phủ mỗi tháng sẽ được lĩnh bạc,

nghe nói nếu quận chúa vui lòng còn thưởng thêm cho đầy tớ.”

Muội muội ngập tràn hy vọng về cuộc sống trong phủ quận chúa.

Nhưng lòng ta vẫn không yên.

Sau khi nàng vào phủ, ta tìm việc quanh phủ quận chúa,

dù không thể gặp mặt,

nhưng được ở gần, lòng cũng thấy đỡ trống trải.

Hôm đó, vừa sáng sớm, ta đổ xong thùng phân rồi định vào thành.

Lại thấy một đám đông tụ tập dưới cổng thành.

Ta ngẩng đầu theo họ nhìn,

trên tường thành là một thiếu nữ gầy yếu, treo lủng lẳng.

“Thảm quá!”

“Không biết con gái nhà ai…”

“Hình như là nha hoàn mới vào phủ quận chúa…”

Nghe tới đó, toàn thân ta như bị điện giật.

Buông cả xe phân, lao về phía phủ quận chúa.

“Không thể nào… không thể nào…”

Muội muội ta luôn cẩn trọng, làm sao có thể đắc tội quý nhân?

Ngay trước cổng phủ, ta nghe thấy Trường An quận chúa nói:

“Loại tiện dân này, cũng dám có nốt ruồi lệ giống ta?”

Ta chết lặng.

Nốt ruồi lệ?

Đúng vậy, muội muội ta có một nốt ruồi lệ nhỏ xíu dưới mắt,

nhìn vào chỉ thấy đáng yêu.

Vì một nốt ruồi… mà xử tử người ta sao?

Lý gì oái oăm đến vậy?

Ta hận.

Lửa hận thiêu đốt trong lòng.

Nếu người không thích ai giống mình,

vậy ta sẽ trở thành người giống ngươi nhất.

Ta đến Tây Vực, tìm vu y.

Biến bản thân thành kẻ thế thân của Trường An.

Rồi cố ý tiếp cận Nhiếp chính vương,

biến hắn thành công cụ trả thù.

“Hoàng thượng hỏi ta muốn gì ư?”

“Thần thiếp chỉ mong có một thế gian,

nơi những kẻ bình thường như chúng thần có thể sống có tôn nghiêm.

Như vậy… có quá khó không?”

Hoàng đế cúi đầu trầm mặc, dường như đang suy nghĩ điều gì rất lâu.

Ta cởi bỏ xiêm y hoa lệ, khoác lên người bộ vải thô mộc mạc.

“A Nhuyễn… muốn rời khỏi nơi này.”

Hoàng đế cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ta,

ánh mắt trở nên kiên quyết:

“Nàng muốn một thế giới như vậy, trẫm… nhất định sẽ cho nàng!”

Ta cười.

Nụ cười nhẹ nhõm, chưa từng có.

Ta đến phủ quận chúa, lấy lại di vật của muội muội.

Rồi quay lại vương phủ, thả tự do cho các thiếp thất bị hủy dung.

Chúng ta cùng nhau rời đi.

Tìm một mảnh đất yên bình,

xuân cày cấy, thu gặt hái.

Chờ bốn mùa luân chuyển.

Chờ một ngày thái bình thịnh thế.

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap