11
Trường An biến mất.
Ban đầu, Nhiếp chính vương còn cho người lùng sục khắp kinh thành tìm nàng.
Nhưng qua một thời gian, sự sốt sắng ấy dần phai nhạt.
Thế lực của hoàng đế ngày càng lớn mạnh, dần có thể ngang hàng với hắn.
Nhiếp chính vương phải dồn nhiều tâm sức cho triều chính.
Mà chính hắn đã đẩy Trường An vào Tông Nhân phủ.
Trưởng công chúa vì vậy cũng không còn ủng hộ hắn,
chuyển sang đứng về phía tân đế.
Sự vươn lên của hoàng đế khiến hắn bất an, lòng rối như tơ vò.
Một ngày, sau khi uống rượu, hắn kéo ta lên giường, muốn mượn ta để giải sầu.
“Thái y nói thai nhi không ổn, không nên gần gũi.”
Ta dịu dàng từ chối.
Hắn xoa trán, thất vọng rời đi.
Hôm sau, hắn mang về một nữ tử có gương mặt na ná ta.
“A Nhuyễn, ta tuy nạp nàng làm thiếp,
chỉ vì nàng ấy giống nàng thôi.
Lòng ta… vẫn ở nơi nàng.”
Hắn nắm tay ta, giọng trầm thấp tha thiết.
Chắc khi nói với Trường An, giọng điệu của hắn cũng từng như thế.
Thấy ta không lên tiếng, hắn lại dỗ:
“Đừng giận, đợi con sinh ra rồi, ta sẽ cho nàng ta tờ hưu thư.”
Giận ư?
Ta sao phải vì một kẻ sắp chết mà giận dữ?
Phải rồi… Đã đến lúc bắt đầu giết hắn.
Nếu không có hắn dung túng, Trường An sao dám lộng hành, sát hại bao nhiêu người?
Hắn, cũng đáng chết.
…
Ta vẫn giữ vẻ nhu thuận rộng lượng.
Lễ nạp thiếp được ta tổ chức cực kỳ long trọng.
Danh tiếng ta trong giới quý nữ Triều Đô càng lúc càng cao.
Nhiếp chính vương nhìn ta, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Hắn giữ lời hứa:
làm xong việc thì rời đi, chưa từng ở lại phòng thiếp qua đêm.
Mọi sự trong phủ đều ổn thỏa.
Nhưng đột nhiên, Nhiếp chính vương đổ bệnh.
Một người xưa nay chưa từng đau ốm, nay bệnh nặng đến đáng sợ.
Ta thức trắng đêm hầu hạ, vẫn không thấy đỡ.
Ngay cả ngự y giỏi nhất mà hoàng đế phái tới cũng không tìm ra nguyên nhân.
Ta vờ như lo lắng đến xoay vòng.
Một hôm, Nhiếp chính vương đột nhiên đánh thiếp mới một trận nhừ tử.
Thì ra, chính nàng ta hạ độc.
Ta lập tức quỳ sụp:
“Phu quân, là A Nhuyễn sai rồi!
Thiếp điều tra được, ả là do trưởng công chúa đưa đến!
Nếu thiếp ngăn vương gia nạp thiếp, đã không để bà ta có cơ hội!”
Ta làm bộ hối hận khôn nguôi.
Nhiếp chính vương nằm trên giường, thều thào:
“Hóa ra… là trưởng công chúa…”
Hắn vốn đa nghi.
Để hắn trúng độc, ta và hoàng đế đã chuẩn bị sẵn kế sách.
Hoàng đế cố ý để lộ tung tích Trường An, khiến trưởng công chúa tin rằng
chính Nhiếp chính vương đã giết cháu gái mình.
Bà ta giận tím mặt, lập tức quay sang ủng hộ hoàng đế.
Trên đời làm gì có nhiều người giống nhau đến thế?
Tất cả là cố ý sắp đặt.
Trưởng công chúa tự tay tìm một nữ tử có dung mạo giống ta,
giả vờ tình cờ gặp gỡ Nhiếp chính vương.
Dưới sự thúc đẩy của ta, nàng ta thuận lợi trở thành thiếp thất.
Trong người thiếp ấy, hạ độc kín đáo nơi kín đáo nhất.
Dù Nhiếp chính vương có cẩn trọng đến mấy, cũng khó lòng tránh được.
“Thần thiếp sẽ đến phủ trưởng công chúa cầu xin thuốc giải!”
Ta ôm bụng lớn đến trước phủ.
“Trường An quận chúa không biết lễ nghĩa, quyến rũ Nhiếp chính vương, chết là đáng!
Nàng ta độc ác tàn bạo, giết người vô số, chẳng lẽ không đáng chết sao?”
Lời ta khiến trưởng công chúa phẫn nộ đến cực điểm.
Ngọn roi hung ác quất lên thân thể ta từng nhát một.
Ta không tránh né.
Muốn châm ngòi mâu thuẫn lớn hơn, chút đau da thịt này có đáng là gì?
Cuối cùng, ta bị đánh đến chết đi sống lại, sinh non mất con.
Khi Nhiếp chính vương dẫn quân xông vào phủ công chúa,
ta đã nằm liệt, không nhúc nhích nổi.
“Vương… vương gia…
A Nhuyễn… không xin được thuốc…”
Nhiếp chính vương nhìn cảnh tượng thê thảm của ta, hai mắt đỏ bừng.
Hắn lập tức rút kiếm, lao về phía trưởng công chúa.
Dù là phụ nữ, nhưng trưởng công chúa có võ nghệ không tệ.
Hắn đã trúng độc, thể lực suy yếu, cuối cùng bị một kiếm xuyên ngực.
“A Nhuyễn…
Được chết cùng nàng… ta cũng mãn nguyện…”
Hửm.
Ta chẳng qua là giả vờ mà thôi.
Ta bật dậy, nắm chặt chuôi kiếm, đâm sâu thêm một nhát.
Nhiếp chính vương trừng lớn mắt,
không thể tin nổi.
Người hắn tín nhiệm nhất, người gối đầu cùng hắn đêm đêm,
lại là kẻ ra tay giết hắn?
“Ngươi… lòng dạ hiểm độc, mạng người không bằng cỏ rác…
Sao xứng đáng có được chân tình của ta?”
Ta mỉm cười, ngắm nhìn ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng,
chỉ thấy sảng khoái đến tột cùng.
Hắn ngã xuống.
Đôi mắt trừng trừng.
Chết không nhắm được.