Ta vòng tay ôm cổ chàng,
nhìn chiếc xương quai xanh trắng ngần lộ ra bên cổ áo,
căn bản không nghe rõ chàng đang nói gì nữa,
trong lòng chỉ nghĩ đến việc… muốn cắn một cái.
“Ta chỉ muốn nhìn chàng…
chàng mới đẹp nhất,
cho dù Bùi Nguyên Thanh không gian lận,
hắn cũng không thể đọ được với phu quân của ta.”
Tạ Ngọc An nhìn ta, ánh mắt trở nên sâu thẳm,
giọng nói khàn khàn, ngón tay chầm chậm vuốt ve gò má ta,
rồi nhẹ nhàng kéo vạt áo ta ra.
“Ai bảo nàng là ngốc?
Ta thấy nàng thông minh lắm.”
Mọi chuyện sau đó…
cho đến khi ngọn nến đỏ cạn kiệt, vẫn chưa có hồi kết.
Phiên ngoại,
Kinh thành xảy ra một chuyện lớn.
Nghe nói tân khoa trạng nguyên Bùi Nguyên Thanh, ghế còn chưa ngồi ấm,
đã bị điều đến vùng xa xôi Giang Châu nhậm chức.
Nào ngờ vừa chuẩn bị lên đường,
hoàng thượng đột nhiên nổi hứng,
ra đề khảo thí thêm một bài sách luận,
hỏi về biện pháp giải quyết nạn châu chấu ở phương Bắc và lũ lụt ở phương Nam.
Kết quả bài trả lời khiến hoàng thượng giận dữ đến đỏ mặt tía tai,
lập tức ra lệnh bắt giam Bùi Nguyên Thanh, tống vào đại lao,
đồng thời điều tra toàn bộ thí sinh năm đó, nghi có gian lận, đút lót,
thậm chí còn tính chuyện tổ chức thi lại.
Chưa hết.
Nghe nói vị tiểu thư mà phủ Thừa tướng mới nhận tổ quy tông, Tiểu Lục,
lại bị một nam tử mang theo đứa con tìm đến tận cửa,
tố cáo nàng ta bỏ rơi cha con họ để lên kinh làm ăn,
từ đó chưa từng về nhà.
Hai cha con này liền đánh trống kêu oan, đòi quan phủ xử lý.
Sau đó thế nào…
ta cũng không rõ, nha hoàn bên người ta không kịp kể tiếp.
Vì ta bận rộn mở tiệm khắp nơi,
nửa kinh thành đều là sản nghiệp dưới danh ta,
đã không còn chỗ để mở tiếp.
Vì vậy ta quyết định mở rộng buôn bán về phía Giang Nam.
Nhưng Tạ Ngọc An thì muốn dự thi kỳ khoa cử tiếp theo,
cũng nhờ phúc của Bùi Nguyên Thanh gian lận mà bị tra xét toàn diện.
Ngày thi, Tạ Ngọc An cứ quyến luyến không dứt.
Ta trêu chàng:
“Nhỡ đâu lần này chàng đậu trạng nguyên thì sao?”
Tạ Ngọc An bật cười, khẽ chạm mũi ta:
“Ta thấy làm thám hoa cũng không tệ.”
Ta gật đầu:
“Ta cũng thấy vậy.
Thôi, phu quân thi xong nhớ mau về, đừng làm trễ tiền của ta.”
Hắn khẽ hôn bên tai ta, giọng trầm thấp:
“Vậy rốt cuộc… nàng thấy tiền quan trọng, hay là ta quan trọng?”
Ta nghiêm túc nhìn hắn:
“Phu quân, ta không cho phép chàng hạ thấp bản thân.
Dĩ nhiên là… tiền quan trọng hơn rồi, không thể so được!”
Tạ Ngọc An:
“Nàng tốt nhất đêm nay đừng ngủ say quá.”
Ta:
“Vâng, ta sẽ nhớ thổi nến.”
Tạ Ngọc An:
“Không, ta sẽ leo tường về giữa đêm… để tính sổ với nàng.”
(Toàn văn hoàn).