Tạ Ngọc An nghiến răng: “Những lời nàng đang nói, ta không muốn nghe một chữ!”

Ta ư ử hai tiếng,

đành cam chịu dọn vào nơi Tạ Ngọc An chuẩn bị cho ta.

Thực ra, đó là tòa viện ngay bên cạnh Hầu phủ,

bên trong đã thông với nhau từ lâu.

Nghe nói là mẫu thân hắn mua và cho xây dựng từ trước khi sinh hắn.

Trong viện bày biện nhã nhặn tinh tế.

Ngay trong ngày hôm đó, Tạ Ngọc An đã ép lão gia nhà mang đến…

tròn năm mươi rương sính lễ.

Bên trong châu báu kỳ trân đếm không xuể,

nghe nói hầu hết đều do mẫu thân hắn để dành lúc còn sống.

Là một kẻ mê tiền như ta, mắt ta lập tức sáng rỡ.

Tuy rằng ta đã có nhiều tiền,

nhưng ai lại chê tiền nhiều bao giờ?

Ta không khỏi thắc mắc:

mẫu thân hắn thương yêu hắn như vậy, sao lại có lời đồn rằng hắn “giết mẹ”?

Tạ Ngọc An cười lạnh đáp:

“Đó là vì phụ thân ta sủng thiếp diệt thê.

Mẫu thân ta khi sinh tiểu đệ, bị tiểu thiếp hành hạ đến chết.

Ta biết chuyện, tự tay dùng kiếm của mẫu thân kết liễu ả tiện nhân ấy.”

Ta gật đầu, lòng khẽ run, lúc đó hắn chỉ mới bảy tám tuổi.

Chẳng trách người đời gọi hắn là ác đồng,

thì ra hắn cũng giống ta, từ nhỏ đã mất mẹ.

Đêm đó, Tạ Ngọc An lại trèo cửa sổ phòng ta như thường lệ.

“Tiểu Yên Yên, thế nào? Nàng hài lòng với sính lễ chưa?

Giờ nàng đồng ý gả cho ta chưa?”

Hai mắt ta long lanh, má đỏ bừng vì phấn khích,

dưới ánh trăng, càng thấy hắn đẹp như thần tiên hạ phàm.

“Đồng ý, đồng ý!

Nhưng mà… ta nghĩ lại rồi, về phần chia sính lễ và hồi môn,

liệu chúng ta có thể điều chỉnh lại không?

Dù sao hiện giờ ta chỉ là cô nhi, phải giữ lại chút tiền làm vốn… nên là…”

Ta rón rén ghé tới, hỏi nhỏ:

“Ba bảy được không?”

Tạ Ngọc An nhìn ta áp sát lại gần,

hơi thở hắn chợt trở nên dồn dập,

ánh mắt lóe sáng, ánh nhìn dừng lại trên đôi môi ta,

khó hiểu nuốt nước bọt liên tục.

Mà ta thì chẳng để ý.

Lôi bút lông ra, định tính sổ cho hắn xem.

“Nếu hai ta thành thân, chi phí sinh hoạt sẽ tốn bao nhiêu,

còn có bọn hạ nhân, rồi cửa hàng, điền trang…”

Chưa dứt lời, hắn đã lấy ra từ tay áo một cây trâm cài tinh xảo, cài lên tóc ta,

rồi nghiêng người, môi mỏng khẽ hạ xuống, hôn nhẹ lên má ta.

“Nàng lảm nhảm gì ta nghe không hiểu,

nhưng mà… ta muốn hôn nàng.”

Ta sững người mất một lúc lâu,

cây bút trong tay và sổ tính sổ đều rơi xuống.

“Ngươi… ngươi dám vô lễ với ta!”

Hắn chống cằm cười khẽ, ánh mắt thâm trầm:

“Không tính là vô lễ đâu.

Nàng muốn báo quan à?

Dù sao mai ta với nàng cũng thành thân, nàng là thê tử của ta rồi.”

Ta cúi đầu, đôi mắt lóe sáng,

rồi bất ngờ cắn mạnh lên đôi môi xinh đẹp của hắn.

“Ta là gian thương đấy, có vay là có trả, phải trả gấp đôi.”

Không ngờ hành động này khiến ánh mắt Tạ Ngọc An chợt trở nên u ám,

hắn lập tức rụt chân lại,

còn kéo vạt áo che kín đùi, đỏ mặt ho khan:

“Tiểu ngốc nhà ngươi,

về buôn bán thì đúng là có thiên phú thật đấy,

nhưng về khoản trêu chọc nam nhân… còn thiếu chút kỹ xảo.”

“Qua đây, để ta dạy nàng.”

Ta lắc đầu, lùi lại:

“Trời khuya rồi, mai còn thành thân. Để sau học tiếp.”

Nào ngờ ta chưa kịp bước được mấy bước,

đã bị hắn kéo mạnh vào lòng,

tay giữ đầu ta lại,

một nụ hôn sâu như muốn nuốt lấy linh hồn, bất ngờ phủ xuống…

khiến ta nhất thời không thở nổi.

Lúc ta và Tạ Ngọc An thành thân,

phụ thân Thừa tướng của ta cũng có đến dự,

nhưng chỉ ngồi lại chốc lát rồi rời đi.

Không rõ là vô tình hay cố ý,

mà hôm nay… lại đúng là ngày thành thân của Bùi Nguyên Thanh và Tiểu Lục.

Đêm tân hôn,

Tạ Ngọc An nghe được tin này chỉ cười lạnh:

“Không biết đang diễn trò cho ai xem. Nghe nói hắn bị giáng chức rồi.”

Ta nghi hoặc: “Giáng rồi?”

“Hắn cứ tưởng ôm được đùi Thừa tướng là có thể thăng quan tiến chức.

Ai ngờ lại bị bệ hạ đày đến Giang Châu làm quan nhậm chức,

trạng nguyên mà chỉ được làm một chức quan cỏn con phẩm cấp cửu phẩm, thật hiếm thấy.”

“Vì sao bị đày đến Giang Châu?”

Tạ Ngọc An kéo ta vào lòng,

chiếc dây buộc tóc đỏ thẫm phản chiếu trên khuôn mặt trắng như ngọc của chàng,

khiến gương mặt vốn đã tuấn mỹ càng thêm yêu nghiệt mê người.

“Dĩ nhiên là vì nhạc phụ đại nhân của nàng bẩm tấu với bệ hạ rồi,

ta đoán ông ấy cũng cực kỳ chán ghét tên đó.”

Ta gật đầu đồng tình.

“Ta tuy không rõ lý do cha làm vậy,

nhưng cái danh trạng nguyên của Bùi Nguyên Thanh đúng là không xứng.

Nếu không nhờ thiên thư tiết lộ đề, e là đến bảng nhãn hay thám hoa hắn cũng không chạm tới.”

“Thiên thư?”

Thấy Tạ Ngọc An nghi hoặc,

ta liền kể lại mọi chuyện từ hôm ném tú cầu nhìn thấy thiên thư,

cho đến khi biết mình là giả thiên kim phủ Thừa tướng.

Nghe xong, Tạ Ngọc An chỉ cười khẽ đầy ẩn ý.

“Phu nhân, gặp phải kẻ vô tình bạc nghĩa như thế,

may mà hắn hối hôn sớm.

Nàng có muốn xem kết cục của hắn không?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap