Tôi có chút năng khiếu vẽ tranh, chỉ là trước đây sống quá buông thả, chẳng buồn rèn luyện…
Chỉ cần học được một chút kỹ năng từ hắn, sau này tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền để đảm bảo cuộc sống của mình.
Đây chính là “cá” trong ao của tôi.
Sau khi tôi bắt kịp chương trình học, Tạ Vô Vọng bắt đầu lén dạy tôi vẽ tranh.
Nhà hắn có rất nhiều di tác của ông ngoại, còn có vô số danh họa nổi tiếng trên thế giới. Tôi cũng thường xuyên được đến xem.
9
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đến năm cuối cấp ba, thành tích của tôi đã dư sức đậu vào một trường đại học tốt.
Vào lễ Giáng sinh, tôi nhận được hai tin nhắn.
Tạ Vô Vọng: “Tân gan, tối nay để trống lịch, anh đưa em đến một nơi.”
Dung Gia Ngôn: “Tân gan, tối nay cùng nhau ăn mừng em vào top 100 toàn khối nào.”
Tôi trả lời Dung Gia Ngôn đầy chính trực:
“Bây giờ trong lòng em chỉ có học tập, không có thời gian ăn chơi. Em phải tranh thủ từng phút giây để nỗ lực. Nên không thể đi được, xin lỗi nhé. Chờ đến khi thi đại học xong, anh muốn làm gì, em đều sẽ đi cùng anh.”
Dung Gia Ngôn gõ rất lâu, cuối cùng chỉ nhắn lại: “Vậy anh sẽ chờ đến khi kỳ thi kết thúc.”
Lần trước tôi đã từ chối Tạ Vô Vọng, lần này tôi chấp nhận hẹn với hắn.
Không thể để bọn họ cứ mãi hụt hẫng, thỉnh thoảng cũng phải cho họ một chút ngọt ngào. Nhưng lại không thể chiều chuộng quá mức.
Đây chính là đạo lý cân bằng.
Tạ Vô Vọng đích thân gọi trực thăng, đưa tôi đến một đỉnh núi.
Sau đó, tôi nhìn thấy pháo hoa rợp trời, đẹp đến mức không giống như nhân gian.
Tạ Vô Vọng: “Tân gan, thích món quà này chứ?”
Tôi gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Vô Vọng, anh thật tốt với em. Mỗi lần tặng quà đều chọn đúng thứ em thích. Anh là người hiểu em nhất trên thế giới này.”
Hắn cười rạng rỡ, không còn chút gì của dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày.
Hắn nói: “Dĩ nhiên, bởi vì anh luôn quan tâm đến sở thích của em. Chứ không như Dung Gia Ngôn, tặng mấy cái áo bóng rổ vô dụng. Đó là thứ cậu ta thích, có thể thấy hắn ta chưa từng thật lòng với em.”
Chiếc áo bóng rổ đó, tôi đã bán được bảy con số.
Hơn nữa, đó là do tôi cố tình ám chỉ với Dung Gia Ngôn rằng tôi thích, rồi lại giả vờ trước mặt Tạ Vô Vọng rằng tôi không biết dùng nó làm gì.
Hehe.
10
Trước khi thiên kim thật xuất hiện, tôi đã thành công chuyển dần tiền tiêu vặt, bán trang sức, quần áo hàng hiệu của mình, kiếm được mấy triệu.
Kỳ thi đại học, tôi cũng thuận lợi đỗ vào ngôi trường mình mong muốn.
Mùa hè năm đó, Tạ Vô Vọng và Dung Gia Ngôn đều ra nước ngoài.
Còn tôi, đã mua một căn nhà của riêng mình, dọn hết tranh vẽ vào đó.
Chỉ chờ thiên kim thật xuất hiện, tôi sẽ rời đi thật xa.
Khai giảng đại học, một trong những bạn cùng phòng của tôi chính là thiên kim thật.
Cô ấy tên là Tề Tư Tư.
Năm đó, chúng tôi bị trao nhầm ở bệnh viện.
Cô ấy có một gia đình hạnh phúc như bước ra từ phim thần tượng.
Ba mẹ cô ấy mở một tiệm bánh trong khuôn viên trường.
Trong nguyên tác, tôi bị lật thuyền chính là vì khoảnh khắc tôi gọi điện thoại trong ký túc xá, khoe khoang với mọi người rằng tôi có hai người theo đuổi, còn cố tình “thả câu” cả hai.
Tề Tư Tư đã kể hết chuyện này cho Tạ Vô Vọng và Dung Gia Ngôn.
Cô ấy không phải kiểu nữ chính ngây thơ, mà là một nữ chính “phúc hắc” (cáo già). Ai khiến cô ấy khó chịu, cô ấy sẽ vả mặt kẻ đó.
Hiện tại, kiểu nhân vật như vậy rất được lòng người đọc.
Vì thế, tôi đi theo đúng kịch bản.
Quả nhiên, tôi nhận được hai tin nhắn cùng lúc.
Tạ Vô Vọng hẹn tôi 5:30 đi dạo quanh trường.
Dung Gia Ngôn hẹn tôi 6:30 đi chợ đêm.
Tôi đều đồng ý.
11
Lúc gặp Tạ Vô Vọng, hắn vừa đi vừa bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Tôi muốn rút tay ra, nhưng hắn không chịu buông.
Tôi khó xử nói: “Vô Vọng, buông tay đi, trên đường có rất nhiều người nhìn.”
Hắn nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Tân gan, em sợ gì chứ? Không phải em đã nói, muốn cùng anh ‘cử án tề mi’ sao? Chúng ta quang minh chính đại bên nhau, thì có gì phải che giấu?”
Tôi vẫn kiên quyết rút tay lại: “Vô Vọng, anh bình tĩnh chút đi. Chờ đến khi Dung Gia Ngôn có bạn gái, chúng ta hãy công khai. Nếu không, em sợ anh ấy sẽ phát điên mất.”
Hắn trầm mặc nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu như muốn thăm dò: “Thật chứ?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi, em đã bao giờ lừa anh chưa?”
Hắn dường như yên tâm hơn, không tiếp tục ép buộc tôi nữa.
Đến 6:15, tôi giả vờ mệt mỏi, than nhẹ: “Chúng ta về thôi, em mệt rồi.”
Hắn hơi cau mày: “Nếu mệt thì ngồi ghế đá nghỉ một chút. Anh muốn ở bên em cả buổi tối.”
Tôi lắc đầu, giọng kiên quyết: “Không được, Vô Vọng. Em phải về ký túc xá học bài, vì em muốn trở nên xuất sắc hơn, mới xứng đáng đứng bên cạnh anh.”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, nhưng không nói thêm gì nữa.
Không chần chừ thêm, tôi lập tức leo lên xe đạp công cộng, đạp như bay ra khỏi khuôn viên trường.
Tôi tăng tốc hết mức có thể, cuối cùng cũng đến kịp cổng trường vào đúng 6:30 để gặp Dung Gia Ngôn.
Anh ta đứng đó, vừa thấy tôi liền cười nhẹ: “Em đi đâu mà mồ hôi đổ đầy đầu thế?”
Tôi vội lau mồ hôi, cười nói: “Em mải học quá, suýt nữa quên mất cuộc hẹn với anh.”
Dung Gia Ngôn nheo mắt nhìn tôi, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần dò xét:
“Anh còn tưởng em đi hẹn hò với Tạ Vô Vọng, nên mới vội vã như vậy chứ?”
Tôi vờ giận dỗi lườm hắn một cái: “Anh nghĩ bậy gì thế? Em chỉ xem Tạ Vô Vọng như anh em thôi, bình thường chẳng có chuyện gì cũng không liên lạc nữa ấy chứ.”
Nghe vậy, Dung Gia Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy tay tôi.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc: “Vậy thì chúng ta công khai đi. Anh muốn quang minh chính đại ở bên em.”
12
Tôi còn chưa kịp nói gì, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Tân gan, em không phải nói là muốn về ký túc xá học bài sao?”
Tôi quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt âm trầm của Tạ Vô Vọng đang nhìn tôi chằm chằm.
Không xa phía sau, ba cô bạn cùng phòng của tôi cũng đang đứng đó, tròn mắt ngạc nhiên nhìn tình cảnh này.
Mà Tề Tư Tư thì lại nở một nụ cười đầy ẩn ý với tôi.
Tôi hoảng loạn rút tay khỏi Dung Gia Ngôn.
Nhưng đã muộn, cả hai người họ lập tức áp sát tôi, đồng thanh chất vấn: “Em đang đùa giỡn bọn anh sao?”
Dung Gia Ngôn nghiến răng: “Em vừa hẹn hò với hắn xong liền chạy đến tìm anh, em coi anh là gì hả?!”
Tạ Vô Vọng cười lạnh: “Anh vẫn luôn nghĩ em là một cô gái đơn thuần, không ngờ, tâm cơ của em lại sâu đến vậy.”
Tôi nhìn thẳng vào bọn họ, thản nhiên như một con lợn chết không sợ nước sôi:
“Em không hề đùa giỡn! Em luôn coi hai anh là anh em! Nhất định là có kẻ cố ý hại em!”
Nói rồi, tôi chỉ thẳng vào Tề Tư Tư, giận dữ hét lên:
“Là cô! Chắc chắn là cô đã báo tin, cố tình ly gián quan hệ của chúng tôi! Hôm nay tôi nhất định phải đánh tỉnh cô!”
13
Tề Tư Tư bước tới, mặt đầy vô tội: “Tân gan, cậu đang nói gì vậy? Không phải cậu vẫn luôn khoe khoang với chúng tôi rằng cậu có hai con chó săn theo đuổi sao, còn nói cậu có thể chơi đùa bọn họ trong lòng bàn tay.”
Cô ấy giả vờ ngạc nhiên, nhìn sang Tạ Vô Vọng và Dung Gia Ngôn, che miệng cười:
“Cậu nói không phải đang nhắc đến bọn họ chứ?”
Hai người bọn họ lập tức chết sững khi nhìn thấy Tề Tư Tư.
Tề Tư Tư rất đẹp.
Giờ phút này, cô ấy còn đang tỏa sáng rực rỡ, ánh mắt sắc sảo đầy kiêu hãnh, khiến người ta không thể dời mắt.
Dù gì, cô ấy cũng là vạn nhân mê mà.
Tôi tức đến run rẩy: “Có phải cô báo tin hay không?!”
Cô ấy nhướng mày, thản nhiên nói: “Cậu đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu.”
Tôi chỉ tay vào cô ấy, tức giận đến run cả người, nghiến răng dậm chân: “Tất cả các người đều bắt nạt tôi!”
Nói xong, tôi lập tức xoay người bỏ chạy.
Hehe.
Trước khi bọn họ kịp phản ứng, tôi đã nhảy ngay vào một chiếc taxi.
Về ký túc xá là không thể.
Về nhà cũng không được.
May thay, không lâu nữa là đến tiệc sinh nhật của tôi.
Đến lúc đó, tôi sẽ đưa Tề Tư Tư về nhà.
Còn tôi, sẽ quay về căn nhà mà tôi đã mua từ trước, sống thật yên ổn.
14
Tôi thoải mái trốn trong nhà mấy ngày.
Tắt điện thoại.
Mỗi ngày chỉ xem phim, vẽ tranh.
Không thể vui vẻ hơn được nữa.
Mãi đến tiệc sinh nhật của mình, tôi mới quay lại trường.
Trong ký túc xá, Tề Tư Tư đang chăm chỉ học tập.
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Giả vờ chăm chỉ làm gì, học giỏi thì có ích gì chứ? Sau này chẳng phải vẫn là người làm công cho tôi à?”
Tề Tư Tư mỉm cười nhẹ nhàng: “Tân gan, mấy ngày nay không thấy cậu về, lại đi nuôi cá trong ao của cậu sao?”
Tôi tức giận chỉ vào cô ấy: “Đừng tưởng rằng chia rẽ bọn tôi là có thể phá hủy tình cảm của chúng tôi! Nếu có bản lĩnh, theo tôi về nhà, tôi sẽ cho cô thấy người nhà tôi cưng chiều tôi thế nào!”
Cô ấy vẫn bình thản như cũ: “Được thôi.”
Tôi lén chụp một bức ảnh của cô ấy, gửi cho mẹ mình.
Còn thêm một câu: “Mẹ, mẹ nhìn bạn học này của con xem, trông giống mẹ chưa kìa. Hơn nữa, bọn con còn sinh cùng ngày, cùng bệnh viện đấy.”
Mẹ lập tức gọi điện cho tôi: “Con bé chết tiệt này! Con trốn đi đâu thế hả? Điện thoại tắt máy, tin nhắn không trả lời! Vô Vọng và Gia Ngôn cứ mãi tìm con đấy!”
Tôi bật cười khẽ, giả vờ cười cợt lấp liếm.