1

Tôi cùng bạn học đi chơi chèo bè, kết quả bị rơi xuống nước, suýt chút nữa ch,et đuối.

Sau khi tỉnh dậy, tôi thức tỉnh.

Tôi chính là giả thiên kim trong bộ truyện “Thật Giả Thiên Kim”.

Nữ chính – thiên kim thật, là một vạn nhân mê.

Chúng tôi sẽ gặp nhau ở đại học.

Sau khi gặp nhau, cô ấy cướp đi hai người trúc mã của tôi.

Hai người trúc mã của tôi, ai cũng siêu phàm.

Một người được gọi là “Thái tử Bắc Kinh”, thiên tài toàn diện, tương lai sẽ nắm trong tay cả một đế quốc thương mại.

Một người nữa cũng được gọi là “Thái tử Bắc Kinh”, cũng không kém cạnh thái tử ở trên.

Hai người bọn họ không vừa mắt nhau, nhưng trước khi thiên kim thật xuất hiện, họ đều đối xử rất tốt với tôi.

Sau khi cô ta xuất hiện, cả hai lập tức yêu cô ta, rồi nhìn tôi không thuận mắt.

Sau đó, để làm nh,ục thiên kim thật, tôi mời cô ấy đến nhà mình, kết quả là ba mẹ và ba người anh trai tôi đều đặc biệt thích cô ấy.

Trải qua một chuỗi những lần đấu trí nhưng bị phản đòn, tôi phát hiện ra mình mới là giả, còn cô ta là thiên kim thật.

Sau đó, vì gian lận trong kỳ thi đại học, cướp lấy thành tích của người khác, tôi bị trường đuổi học.

Vì làm quá nhiều chuyện xấu, tôi bị cha mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, mất hết tất cả.

Tôi muốn giết thiên kim thật, kết quả bị hai người trúc mã nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Thế là, tôi rơi lệ sau song sắt.

2

Thức tỉnh rồi, tôi nhìn đám người đang lo lắng cho mình, òa khóc thật lớn.

Bọn họ vốn đều quan tâm tôi, nhưng những thứ này không thực sự thuộc về tôi.

Thái tử Bắc Kinh – Tạ Vô Vọng đau lòng nói:

“Tiểu Tân Can, đều do anh. Lẽ ra anh phải kiên quyết kéo em lên thuyền của anh, chắc chắn anh sẽ không sơ suất như Dung Gia Ngôn, không bảo vệ được em.”

Thái tử Bắc Kinh còn lại – Dung Gia Ngôn nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm:

“Tiểu Tân Can, là lỗi của anh. Sau này để em không bị chết đuối nữa, anh dạy em bơi.”

Sau đó, ánh mắt của Tạ Vô Vọng và Dung Gia Ngôn lập tức trở nên lạnh lẽo khi nhìn nhau.

Trước đây tôi còn cảm thấy kỳ lạ, hai người này đều là thiên chi kiêu tử, tại sao lại thích tôi.

Bây giờ tôi đã hiểu rồi.

Bọn họ đối xử tốt với tôi, chỉ để đến khi thiên kim thật xuất hiện, tôi có thể cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng, từ đó ghen tị điên cuồng rồi hắc hóa.

Trước đây tôi còn băn khoăn, không biết nên chọn ai.

Bây giờ, bọn họ đều là cá trong ao của tôi rồi.

3

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè năm nhất cấp ba.

Tôi thở dài một hơi.

Trước đây tôi được nuông chiều đến quên trời quên đất.

Đầu óc hoàn toàn như một mớ bột nhão.

Không chịu học hành đàng hoàng.

Suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Người nhà tôi đều cưng chiều tôi, nói rằng tôi không cần phải khổ sở học hành, tôi sinh ra là để hưởng phúc.

Nếu tôi thực sự là thiên kim thật, tôi đúng là có thể sống như vậy.

Nhưng tôi chỉ là kẻ giả mạo.

Nghĩ đến ba mẹ đối xử với tôi tốt như vậy, trong khi họ lại mất đi con gái ruột, tôi cũng thấy áy náy trong lòng.

Tôi muốn nói với ba mẹ rằng tôi không phải con ruột của họ, nhưng không sao mở miệng nổi.

Tôi muốn đi làm xét nghiệm ADN, nhưng lúc thì xe bị nổ lốp, lúc thì đường bị chặn.

Xem ra, tôi không thể để thiên kim thật trở về nhà sớm được.

Thế cũng tốt, tôi có thể lợi dụng hai năm này để thay đổi vận mệnh của mình.

4

Tôi gọi điện cho Dung Gia Ngôn, dè dặt nói:

“Gia Ngôn, anh có ở nhà không? Em có chuyện muốn nhờ anh.”

Anh ta nói anh ta đang ở nhà.

Sau đó, tôi rửa mặt, thay quần áo, thu dọn sách vở chuẩn bị đến tìm anh ta, nhưng một chiếc siêu xe đã dừng ngay dưới lầu nhà tôi.

Dung Gia Ngôn đã vào tận cửa.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.

Không hổ là “chó săn” có tình ý với tôi.

Thật tận tâm tận lực.

Nghĩ đến việc sau này anh ta sẽ quỵ lụy người khác, trong lòng tôi có chút không nỡ.

Nhưng trước khi anh ta theo đuổi người khác, tôi phải tận dụng triệt để đã.

Ánh mắt Dung Gia Ngôn sáng rực nhìn tôi:

“Tân Can, tìm anh có chuyện gì? Sau này có chuyện gì cứ gọi anh đến là được rồi, bên ngoài nắng như vậy, em sao có thể ra ngoài phơi nắng chứ? Anh không giống Tạ Vô Vọng, giữa trời nắng còn kéo em đi leo núi tụng kinh.”

Tôi cười tủm tỉm chớp mắt với anh ta, giọng điệu mềm mại:

“Gia Ngôn, em muốn nhờ anh dạy học cho em, thành tích của em kém quá—”

Anh ta lập tức ngắt lời tôi:

“Bảo bối, em không cần học hành gì cả! Em muốn gì, chỉ cần nói một câu, anh sẽ mang đến trước mặt em ngay. Em chỉ cần vui vẻ là được rồi, cần gì quan tâm điểm số. Bên ngoài xô bồ như vậy, anh còn không muốn em ra ngoài đâu, sợ bị ô nhiễm mất. Em là một tiểu tiên nữ, chỉ cần sống hạnh phúc thôi!”

5

Trước đây, ai cũng nói như vậy.

Tôi tin thật!

Trời ạ, nếu sau này tôi mất hết tất cả, đến cả nuôi sống bản thân cũng không làm được, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ sống thế nào.

Tôi mím môi, tỏ vẻ không vui.

Anh ta lập tức dỗ dành tôi:

“Được rồi, anh dạy em. Nhưng em không được học quá vất vả, biết chưa?”

Tôi gật đầu.

Ban đầu rất khó.

Những kiến thức đó như thiên thư vậy.

Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần học từ cấp ba là được.

Nhưng cấp hai tôi cũng chẳng học hành gì.

Thế là tôi lôi sách cấp hai ra, học lại từ đầu.

Không hổ danh là nam chính, Dung Gia Ngôn giảng bài cực kỳ dễ hiểu.

Nhờ có anh ta, tôi từ tuyệt vọng trong mê cung tri thức dần dần tìm thấy ánh sáng.

Dù nhiều lần anh ta yêu cầu nghỉ giải lao, nhưng tôi đều nhìn anh ta đầy tủi thân:

“Gia Ngôn, trong lòng em, anh là đặc biệt nhất. Em muốn trở nên có học thức, như vậy khi đứng bên cạnh anh, em mới không cảm thấy tự ti. Nếu không, em luôn lo rằng sau này anh sẽ ghét em là kẻ ngốc.”

Anh ta lập tức xúc động đến rưng rưng nước mắt:

“Vậy… vậy là em không thích Tạ Vô Vọng sao?”

6

Tôi giả vờ thở dài một hơi như một kẻ từng trải:

“Câu này, em chỉ nói với anh thôi, anh đừng kể với anh ấy nhé. Dù sao—”

Tôi nhìn anh ta đầy ẩn ý:

“Hai người vẫn luôn ganh đua nhau, nếu anh ấy biết mình thua anh, chắc chắn sẽ không chịu để yên mà tìm mọi cách vượt lên.”

Dung Gia Ngôn lập tức nghiêm mặt, suy tư một lúc rồi gật đầu:

“Được, đây là bí mật giữa chúng ta.”

Tôi cũng trịnh trọng gật đầu.

Từ sau hôm đó, anh ta như muốn nhét hết mọi kiến thức vào đầu tôi.

Mùa hè này, Tạ Vô Vọng đi du học nước ngoài.

Vì vậy, anh ấy không hề hay biết chuyện Dung Gia Ngôn đang giúp tôi học bù.

Mỗi lần Tạ Vô Vọng gọi video cho tôi, Dung Gia Ngôn đều trốn đi, sau đó cười đầy đắc ý.

Bởi vì anh ta cảm thấy, lần này anh ta đã thắng Tạ Vô Vọng rồi.

Trải qua một mùa hè miệt mài học tập, cùng với nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, cuối cùng tôi cũng đã bổ sung lại toàn bộ kiến thức cấp hai.

Chỉ còn lại chương trình lớp 10 nữa thôi.

7

Chúng tôi học cùng lớp.

Mỗi ngày, tôi đều chăm chú nghe giảng trên lớp, còn khi tan học thì bám lấy Dung Gia Ngôn để hỏi bài.

Điều này khiến Tạ Vô Vọng rất không hài lòng.

Buổi tối, anh ấy đến nhà tôi, trực tiếp chất vấn:

“Tân Can, tại sao dạo này em lại thân thiết với Dung Gia Ngôn như vậy? Em không thích anh nữa sao? Hắn ta hống hách, kiêu ngạo, lúc nào cũng ra vẻ xã hội đen, sao em có thể qua lại thân mật với một kẻ phẩm hạnh không ra gì như hắn được?”

Gương mặt anh ấy đầy vẻ ấm ức, trông hệt như một chú nai nhỏ bị tổn thương.

Tôi cười khẽ:

“Làm sao có chuyện đó được?”

Tôi kéo tay anh ấy, ấn anh xuống sofa.

Tạ Vô Vọng cúi đầu nhìn cổ tay vừa bị tôi nắm lấy, sau đó đưa lên mũi ngửi, rồi lẩm bẩm:

“Tân Can, em thơm quá.”

Tôi giật mình, cả người run lên.

Tạ Vô Vọng ở trường luôn tỏ ra là một đóa “cao lãnh chi hoa” (hoa trên đỉnh núi), hờ hững với tất cả, lúc nào cũng có vẻ xa cách, coi thường mọi thứ xung quanh.

Nhưng thực tế, anh ta rất biến thái.

Anh ta thích thu thập quần áo, giày, tất mà tôi không mặc nữa.

Trước đây, tôi cứ tưởng rằng anh ấy “từ bi như Phật”, gom lại để đi làm từ thiện.

Nhưng thực chất, anh ta giữ lại tất cả trong một căn phòng riêng, rồi mỗi ngày đều vào đó để… ngửi!

Lúc trước tôi quá ngốc nghếch, khi anh ấy nói rằng anh chỉ đơn giản là thích mùi hương của tôi…

Tôi vậy mà lại tin thật.

8

Tôi ho nhẹ một tiếng, hắn vẫn còn hữu dụng.

Tôi nói: “Vô Vọng, tất cả là vì anh thôi, sao anh lại không hiểu lòng em chứ?”

Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi tiếp tục: “Bởi vì em muốn trở nên xuất sắc, muốn có thể sánh bước cùng anh. Anh đứng ở một cảnh giới quá cao, em không thể để anh cảm thấy em là một kẻ vô dụng được.”

Quả nhiên, hắn cảm động không thôi.

Nhưng rồi hắn lại nói: “Vậy để anh dạy em học, em đừng tìm Dung Gia Ngôn nữa.”

Tôi cười nhạt: “Thật ra, em tìm anh ấy làm những việc thấp kém này, cũng là vì anh thôi.”

Tôi nhìn hắn đầy kiên định: “Anh xứng đáng làm những điều ý nghĩa hơn cho em.”

Tôi chậm rãi nói tiếp: “Anh đã từng nghe câu ‘Cử án tề mi’ chưa? Một cụm từ đẹp đẽ làm sao. Chính là hai người yêu nhau…”

Tôi ngượng ngùng nhìn hắn một cái, giọng nhẹ nhàng: “Cùng nhau vẽ tranh, cùng khắc họa những cảnh sắc đẹp đẽ trên giấy, thật khiến người ta khao khát. Em biết ông ngoại anh từng truyền lại toàn bộ tài năng hội họa của ông ấy cho anh. Nếu anh sẵn lòng dạy em, vậy thì em…”

Ông ngoại hắn là một họa sĩ nổi tiếng thế giới, chỉ tiếc là đã qua đời.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap