Ngày trước ở trường, ông ấy từng âm thầm gán ghép tôi và Ôn Tuyên Hòa.
Nhưng khi đó tôi cao ngạo, lại đang nổi loạn, thấy thầy se duyên thì càng phản cảm với tính cách dịu dàng, lấy lòng của Ôn Tuyên Hòa.
Nhưng bây giờ nhìn lại, không phải vậy.
Anh ấy, kiểu người này, chỉ dịu dàng với người mà anh yêu.
Sự ngoan ngoãn của anh, dường như chỉ dành cho tôi…
“Không sao đâu, cosplay kiểu này cũng vui mà.”
Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng Ôn Tuyên Hòa lại hơi thất vọng.
Trên máy bay, tôi thiếp đi trong giấc ngủ.
Còn Ôn Tuyên Hòa thì thao tác không ngừng trên laptop, gửi một email ẩn danh đến hòm thư của Trần Lâm.
Khi máy bay vừa hạ cánh, tôi đã nhận được tin Trần Lâm bị tạm giữ.
Sau chuyện này, cổ phiếu tập đoàn Trần thị lao dốc.
Còn Tô Điềm, khi bị giam đã hay tin Trần Uyên đã chết, lập tức ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, vì tâm trạng kích động quá mức nên mất con.
Sau khi được thả, Trần Lâm và cô ta cãi nhau lớn, hai người hoàn toàn trở mặt.
Tô Điềm thân thể suy sụp, cả đời không thể có thai, không chịu nổi đã nhảy sông tự sát, nói muốn theo Trần Uyên.
Còn bức email mà Ôn Tuyên Hòa gửi khiến Trần Lâm càng thêm suy sụp. Anh ta phát điên tìm kiếm tôi khắp nơi, rồi cho người cắt gân hai tên giả danh bác sĩ.
Nhưng đến giờ tôi vẫn không biết trong email đó viết gì.
Anh ta chạy khắp cục cảnh sát, bệnh viện, thậm chí nhà tang lễ.
Không ngoại lệ, tất cả đều hiển thị: Lâm Vân Vân đã chết.
Tin tức này chiếm hot search suốt nhiều ngày.
Tôi không biểu cảm rút sim điện thoại.
Sau đó đăng ký số mới tại Nam Thành, chặn hết mọi từ khóa liên quan đến nhà họ Trần.
Một khởi đầu mới.
Khi nhìn thấy phòng thí nghiệm đã lâu không trở lại, mọi lọ hóa chất, ống nghiệm đều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và đầy hứng khởi.
Gặp lại thầy giáo cũ, ông không nói gì cả, chỉ ôm tôi một cái thật chặt.
“Con ngoan, trở về là tốt rồi. Đất nước cần tụi con, thầy già này càng cần các con.”
Ôn Tuyên Hòa lập tức vào trạng thái nghiên cứu, còn tôi thì bắt đầu ôn tập lại những kiến thức bỏ lỡ những năm qua, đến mức gần như ăn ngủ tại phòng lab.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua.
Tôi và Ôn Tuyên Hòa ngày càng ăn ý, chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu được ý đối phương.
Cho đến một ngày, trên đường từ phòng thí nghiệm về ký túc xá, anh ấy lắp bắp thổ lộ:
“Tiểu sư muội… anh biết em từng bị tổn thương trong tình cảm, anh không biết em có sẵn lòng tin anh không… anh chỉ muốn em được hạnh phúc.”
“Em… em đồng ý làm bạn gái anh được không?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt anh ấy rạng ngời.
Tôi nhẹ kiễng chân, hôn lên khóe môi anh.
Rồi nhanh chóng rút lại, mỉm cười đáp:
“Chúng ta là ‘vợ chồng già’ rồi mà, sao mới chỉ làm bạn gái chứ?”
Ôn Tuyên Hòa gần như ngay lập tức kéo tay tôi, tay siết chặt sau gáy, đáp lại nụ hôn.
“Thả thính rồi bỏ chạy, trên đời ai như em chứ?”
Mà ở phía xa, tôi không hề hay biết, có một người đang đứng trong bóng tối.
Trần Lâm như bị rút sạch sinh lực, dựa vào gốc cây, đau khổ che mặt.
Nước mắt tuôn trào từ kẽ tay.
Miệng không ngừng thì thào xin lỗi:
“A Vân… anh xin lỗi…”
Ngày hôm sau, người ta phát hiện một thi thể lạnh ngắt tại khu nhà thí nghiệm.
Nguyên nhân cái chết: đột tử do suy tim.
(Hết)