Chỉ là trong hành động vẫn có chút lúng túng và ngượng ngùng.
Chỉ một cái liếc nhau thoáng qua, tôi và Trần Lâm đã lướt qua nhau.
Mãi đến khi bóng lưng của tôi và Ôn Tuyên Hòa hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt anh ta…
Trần Lâm mới chợt khựng lại, ngây người vài giây.
Mùi hương phảng phất trong hành lang ấy quá đỗi quen thuộc, không phải là của Lâm Vân Vân sao?!
Tim anh ta đập loạn lên, lập tức quay lại tìm kiếm, nhưng bóng dáng hai người kia đã biến mất.
Anh ta bỗng nhớ tới câu đối thoại ban nãy trong hành lang.
Trong đầu rối như tơ vò.
Nếu người đó thật sự là Lâm Vân Vân, sao lại có thể thân mật như vậy với một người đàn ông?
Nghĩ tới đây, tim anh ta không khỏi nhói lên.
Không kịp nghĩ nhiều, anh ta lập tức lái xe lao thẳng tới sân bay.
Gọi là lái xe, chẳng bằng gọi là phóng xe như điên trên đường.
Dù bị cảnh sát giao thông chú ý và gọi điện cảnh báo, anh ta cũng không quan tâm.
Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Phải tìm được Lâm Vân Vân.
Lần này, anh sẽ nói hết tất cả với cô.
Sẽ xin lỗi cô, trở về bên tổ ấm nhỏ của cả hai.
Chỉ cần cô không còn giận anh nữa, chuyện gì anh cũng có thể làm.
Tại sân bay, tôi đang làm thủ tục soát vé thì bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo từ phía sau. Nhìn thấy người vừa đến, cảm giác ghê tởm trào lên khiến tôi ra sức phản kháng.
Trần Lâm vừa khóc vừa cười nhìn tôi, niềm vui khi mất mà lại tìm được tràn đầy trong mắt anh ta. Anh ta kích động nói:
“A Vân, em chưa chết, thật sự quá tốt rồi!”
Vết thương của tôi vốn chưa lành hẳn, bị anh ta ôm mạnh như vậy, mũi khâu rách ra, máu tuôn không ngừng. Trần Lâm vội vã buông lỏng tay, như thể tôi là món bảo vật dễ vỡ trong tay anh ta.
“A Vân, em mua vé đi đâu vậy?”
Tôi mặt đầy chán ghét hất tay anh ta ra.
“Thưa anh, tôi không hề quen biết anh! Còn như vậy tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Trần Lâm sửng sốt, không dám tin:
“A Vân! Em nói gì vậy? Anh là Trần Lâm đây! Chồng em, chồng hợp pháp của em mà!”
Anh ta nôn nóng muốn nắm lấy tay tôi để chứng minh điều mình nói, nhưng lại vô tình làm rơi chứng minh thư trên tay tôi. Anh ta mừng rỡ như điên, nhanh chóng nhặt lấy trước tôi.
“Còn nói em không phải A Vân, chứng minh thư thì làm giả sao được…”
Nhưng lời chưa nói hết đã nghẹn lại nơi cổ họng, bởi vì trên chứng minh thư kia, hoàn toàn không có tên Lâm Vân Vân, mà là danh tính mới của tôi.
“Sao… sao lại thế được? Không thể nào! Em rõ ràng là A Vân, em đang lừa anh đúng không? A Vân, em đùa đúng không?!”
“Anh biết mình sai rồi, đi về với anh đi! Đừng đùa kiểu chết giả nữa mà!”
Tôi không thể chịu đựng thêm, thẳng tay tát anh ta một cái.
“Thưa anh, rốt cuộc là ai đang đùa? Chính anh cũng nói chứng minh thư không thể giả được, tôi hoàn toàn không phải cô A Vân gì đó mà anh quen!”
“Còn về ‘chồng hợp pháp’, xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi!”
Cuộc tranh cãi của chúng tôi thu hút sự chú ý của không ít người tại sân bay. Trong đám đông, không biết ai đó nhìn mãi Trần Lâm rồi đột nhiên lên tiếng:
“Tổng giám đốc Trần Uyên, sao anh lại ở đây?”
Trần Lâm nhìn tôi, lại nhìn người kia, sắc mặt lập tức sụp đổ.
“Tôi không phải Trần Uyên! Tôi không phải anh tôi!”
Anh ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống dưới chân tôi, dáng vẻ thảm hại như một con chó nhà bị ruồng bỏ.
“A Vân, anh xin em, đừng giận nữa. Mình về nhà đi, anh sẽ kể hết tất cả, xin em đừng giả chết như vậy nữa…”
Tôi chỉ lạnh lùng cười trong lòng. Giả chết là trò của ai trước chứ?
Còn chưa kịp đáp lại, một bàn tay lớn đã nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi. Ôn Tuyên Hòa bước tới, gương mặt trầm lạnh, trong tay còn cầm một ly cacao nóng.
Tôi thấy ấm lòng, lúc nãy gửi hành lý, tôi chỉ tiện miệng nói muốn uống cacao, không ngờ anh ấy thật sự đi mua.
“Thưa anh, mắt kém thì đi khám mắt, đầu óc có vấn đề thì tìm bác sĩ tâm thần.”
“Ngay cả mình là ai cũng không phân biệt được, còn dám ở đây nhận vợ nhận chồng loạn xạ?”
“Nhìn cho rõ, đây là vợ mới cưới của tôi. Anh là cái gì mà xía vào?”
Tiếng nhắc nhở lên máy bay vang lên, chúng tôi không để ý đến Trần Lâm nữa mà gọi an ninh đến xử lý.
Trước khi lên máy bay, sau lưng tôi vang lên tiếng khóc gào xé tim gan:
“A Vân! Em không được đi! Anh biết sai rồi! Anh đã cắt đứt với chị dâu rồi, anh xin em đừng bỏ rơi anh!”
Người xung quanh nghe thấy câu đó, ánh mắt vốn còn tò mò giờ lập tức biến thành ghê tởm.
“Gã này có bệnh à? Hóa ra là ngoại tình với chị dâu, giờ còn quỳ khóc xin lỗi người khác?”
“Cặn bã thật! Làm tổn thương cả hai người phụ nữ, cô gái kia còn chẳng phải vợ anh ta. Nhận nhầm cả người mà cũng nói yêu, chắc trước giờ chưa từng thật lòng với ai!”
Cảnh sát giao thông cũng vừa đến sân bay theo dõi hành vi gây rối của Trần Lâm và bắt giữ anh ta.
Tôi và Ôn Tuyên Hòa vẫn dựa sát vào nhau. Tay anh ấy đặt trên eo tôi có chút cứng nhắc.
Tôi lén nhìn anh, phát hiện tai anh đỏ rực như muốn nhỏ máu.
Tôi bật cười khe khẽ. Anh ngập ngừng giải thích:
“Lúc nãy nghe em nói đã kết hôn, anh chỉ muốn ra mặt giúp em, không có ý mạo phạm đâu.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh. Giáo sư đã sắp xếp cho chúng tôi thân phận vợ chồng, nói không có tư tâm thì là dối lòng.