Tôi hiểu rõ, họ muốn gây ầm ĩ, tạo sức ép dư luận để ép tôi nhượng bộ.
“Hai người không biết sao? Ngoài tội danh kết hôn trái phép, Phó Diên Tu còn bị nghi ngờ bắt cóc, đem chính con ruột mình ra làm con tin, như thế mà gọi là cha sao?”
Bà ta nước mắt giàn giụa:
“Nó là ba của đứa trẻ, dắt nó đi thì sao? Chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi mà.”
Ông ta thì nói:
“Còn không phải vì con quá mạnh mẽ sao? Diên Tu là một đứa con tốt, nếu không bị áp lực thì đâu thành ra như vậy.”
“Con không cho Tiểu An mang họ Phó, nó thương hai ông bà già không người nối dõi, nên mới sinh thêm một đứa bên ngoài để bù đắp.”
Bà ta vội phụ họa:
“Đúng vậy! Nó có ép con sinh đâu? Đối với con chẳng tốt quá rồi còn gì?”
Tôi chỉ thấy buồn cười.
“Nếu đã là hiểu lầm, vậy mời hai người nói với tòa án, đừng nói với tôi, vô ích thôi.”
Tôi quay người định rời đi, thì người phụ nữ nhào tới túm lấy quần tôi, không cho đi:
“Không được đi! Nếu con dám đi, tôi chết ngay tại đây!”
Chưa kịp dứt lời, hai ông bà đã bị bảo vệ khống chế, không cho cơ hội làm trò.
“Tôi không muốn thấy hai người thêm lần nào nữa. Nếu còn đến đây gây chuyện, tôi sẽ báo cảnh sát bắt vì tội gây rối trật tự.”
“Không phải lo cho con trai à? Vậy vào trại giam cùng nhau mà chăm nhau luôn đi.”
Khi bảo vệ kéo họ đi, bà ta vẫn không ngừng mắng nhiếc, chửi rủa không ngớt.
9
Nửa năm sau, tòa tuyên án.
Phó Diên Tu và Phương Thanh Thanh bị kết án tù giam ba năm.
Về phần ba mẹ hắn, từ sau lần đến công ty gây sự, tôi bảo trợ lý quay lại toàn bộ quá trình, rồi thuê vài tài khoản marketing tung tin.
Ở những thị trấn nhỏ, chuyện lan truyền rất nhanh, hàng xóm láng giềng đều biết.
Ông Phó sĩ diện, không chịu nổi miệng đời, cuối cùng buộc phải dọn nhà đi nơi khác.
Còn tôi thì càng tập trung vào việc nuôi dạy con trai. Mỗi tháng đều dành thời gian đưa Tiểu An đi du lịch.
Nhiều năm làm mẹ đơn thân, tôi từng gặp rất nhiều đàn ông, đủ loại.
Có khi cũng có tình một đêm, nhưng chưa từng lưu luyến.
Vì tôi hiểu rất rõ một điều:
Chỉ cần có tiền, tình yêu sẽ không ngừng đổ về phía tôi.
(hết)