Phó Diên Tu lập tức đứng bật dậy, giận dữ hét:
“Bạch Vãn Nhiên! Cô điên rồi hả? Cô không sợ…”
Lời hắn còn chưa dứt thì thấy trợ lý nhỏ dắt Tiểu An bước vào từ cửa sau. Tiểu An vô tư vẫy tay gọi “ba ơi” mà chẳng biết gì.
Trợ lý nhanh chóng thì thầm vài câu bên tai bé rồi bế bé ra ngoài, vì chuyện sắp xảy ra không thể để Tiểu An chứng kiến.
Sắc mặt Phó Diên Tu trắng bệch. Hắn biết… kết thúc rồi.
Livestream bùng nổ. Fan của Phương Thanh Thanh la ó:
“Ai nói thì đưa chứng cứ đi, đừng ở đó vu khống!”
“Cô ta toàn ăn nói xằng bậy, nên bị kiện cho vô tù!”
“Hết lần này đến lần khác bôi nhọ danh dự của Thanh Thanh, kiện ngay đi!”
Tôi nhìn những bình luận đó, khẽ cười.
Ngay sau đó, đoạn video chiếu lên màn chiếu lớn phía sau.
Tiếng thở dốc gợi cảm vang lên, âm thanh nam nữ rõ ràng đến mức khiến người ta đỏ mặt.
Nhân vật trong video chính là Phương Thanh Thanh và Phó Diên Tu.
“Diên Tu ca ca, anh bao giờ mới ly hôn với bà già đó? Em và con trong bụng không chờ thêm được nữa rồi…”
“Bảo bối, chịu khó thêm chút nữa. Chờ anh nắm hết tài sản Bạch thị, anh sẽ cho em một đám cưới long trọng nhất.”
Rồi tiếp đó là đoạn âm thanh giường chiếu rõ ràng không thể phát sóng ban ngày.
Phương Thanh Thanh hoảng loạn nhìn quanh, thấy toàn bộ camera đều đang hướng về phía mình, mặt cô ta như nổ tung, hét chói tai như điên.
Phó Diên Tu run rẩy lao lên định giật công tắc máy chiếu, nhưng chưa kịp đến thì đã bị bảo vệ giữ lại.
Tôi lạnh nhạt nhìn cặp đôi hề hước kia:
“Tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng. Tôi sẽ kiện cả hai tội kết hôn trái phép.”
“Trực tiếp tại đây luôn.”, Tôi nhìn vào camera livestream, cười lạnh “Kẻ đáng ngồi tù, một người cũng đừng hòng thoát.”
Fan Phương Thanh Thanh trong livestream im re, dư luận lập tức quay đầu.
Mấy cảnh sát ập vào phòng họp, còng tay Phó Diên Tu.
“Có người tố cáo anh bắt cóc, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Sắc mặt Phó Diên Tu vặn vẹo vì tức, giãy giụa không chịu đi:
“Bạch Vãn Nhiên! Cô không thể làm vậy! Tiểu An không thể không có cha!”
“Tôi bị oan! Là do Phương Thanh Thanh cả đấy! Cô ta nói ba cô ta sắp qua đời, muốn có cháu nối dõi. Tôi vì báo đáp nên mới hồ đồ làm chuyện này!”
Phương Thanh Thanh nghe hắn đổ hết tội lên đầu mình thì sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống sàn, khóc rống.
Cô ta nhìn Phó Diên Tu với ánh mắt căm hận:
“Đồ khốn nạn! Anh dám vu oan cho tôi à?!”
“Chính anh nói Bạch Vãn Nhiên quá mạnh mẽ, chẳng chia tài sản gì cho anh, nên mới bảo tôi sinh con riêng để tranh thừa kế!”
“Tất cả là do anh xúi giục! Tôi chỉ là nạn nhân bị lừa gạt thôi!”
8
Tôi không có tâm trạng nhìn đám người kia “chó cắn chó”, liền giao toàn bộ cho trợ lý xử lý.
Bước vào phòng nghỉ, Tiểu An đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa ăn bánh kem.
“Mẹ ơi!”
Tôi ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng xoa đầu con:
“Tiểu An, con có muốn làm quen với bạn mới không?”
Con trai chớp đôi mắt ngây thơ nhìn tôi:
“Mẹ muốn dẫn con đi chơi ở chỗ khác à?”
Tôi mỉm cười lắc đầu, trong lòng đang nghĩ đến việc chuyển trường cho con.
Tiểu An là người khiến tôi lo lắng và đau lòng nhất, tôi sẽ không để con phải chịu thêm chút tổn thương nào nữa.
“Về sau mẹ sẽ ở bên con nhiều hơn, được không?”
Tiểu An gật đầu thật mạnh.
Sau buổi họp báo, cổ phiếu Bạch thị nhanh chóng phục hồi, thậm chí nhờ vào lượng truy cập khủng trên mạng, giá còn có xu hướng tăng vọt.
Một hôm đang đi làm, tôi nghe thấy ở sảnh chính có tiếng xôn xao.
Thì ra là ba mẹ của Phó Diên Tu đang quỳ trước cửa công ty.
Trợ lý lập tức giải thích: do có hệ thống kiểm soát ra vào, hai ông bà không được vào trong nên liền quỳ luôn trước cửa.
Thấy tôi xuất hiện, họ như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm chặt tay tôi:
“Vãn Nhiên à, con giúp Diên Tu một lần đi…”
“Dù nó có lỗi với con, nhưng hai đứa bao năm vợ chồng, lại có Tiểu An, con thật sự muốn tuyệt đường sống của nó sao?”
Tôi vốn chẳng thân thiết gì với ba mẹ chồng. Trong cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Diên Tu, họ hiếm khi xuất hiện.
Khi tôi sinh con, họ nói đang mùa vụ bận không có thời gian trông cháu. Nhưng tài khoản cá nhân của họ, cứ nửa năm là được chuyển vào 5 triệu tệ.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu An chưa từng gặp ông bà nội, chỉ vì thằng bé mang họ Bạch. Họ cho rằng điều đó mất mặt, nên phản đối kịch liệt.
Thậm chí cuối cùng còn phủ nhận Tiểu An là cháu ruột.
Tôi thản nhiên đáp:
“Bác gái chắc cũng biết rồi, chuyện giữa tôi và Phó Diên Tu như nào, đợi tòa phán quyết là rõ.”
Bà ta lập tức khóc lóc:
“Toàn chuyện trong nhà, sao lại phải lôi ra tòa làm gì chứ? Con thật sự muốn để Tiểu An không có cha sao?”
“Coi như bác xin con, xin con đấy…”
Trước mặt bao người, hai ông bà già quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu với tôi, khiến không ít người đứng xem.