25.

Ban đầu, Lục Chấp cũng chẳng hiểu nổi tình cảm của mình dành cho Lâu Trích Tinh là gì.

Hắn chỉ cảm thấy, Lâu Trích Tinh không nên quá thân cận với hoàng đế.

Không nói tới chuyện được sủng ái vượt bậc, nếu hoàng đế tin tưởng quá mức sẽ khiến người khác ghen ghét.

Trên triều, hắn sẽ đắc tội thêm vô số kẻ.

Huống hồ, hai người đều là nam tử, vậy mà Lâu Trích Tinh còn thường xuyên ở lại trong cung.

Mỗi lần nghĩ đến đó, hắn liền tức tối.

Hậu cung vẫn trống vị, nếu để người ta truyền ra ngoài, ai biết sẽ thêu dệt thế nào?

Vì thế hắn đành liên tục dâng sớ, nhắc nhở.

Nhưng Lâu Trích Tinh chẳng hề cảm kích, sau buổi hạ triều còn giận dữ chất vấn hắn rốt cuộc muốn gì.

Lục Chấp nghẹn đến muốn ói máu, cảm giác uất ức trong lòng dâng trào đến khó hiểu.

Hắn ấm ức vì điều gì chứ?

Đến bản thân cũng không rõ.

Chưa kịp nghĩ thông suốt, đã có tin truyền về Thượng Kinh:

Tiểu thế tử họ Lâu tài hoa tuyệt thế hóa ra là nữ nhi, lại còn bị gán tội khi quân và hại Quý phi, bị ban chết.

Lục Chấp chưa kịp nghĩ ngợi, đã lết thân bị thương chưa lành lao về Thượng Kinh, giết chết ba con ngựa cũng không đuổi kịp.

Hôm đó trời mưa lớn, như muốn rửa trôi cả kinh thành.

Lục Chấp nghĩ, nữ tử rực rỡ như mặt trời kia đã chết, thì thế gian này… cũng nên sụp đổ theo nàng.

26.

Ngày tiểu hoàng đế đăng cơ, Lục Chấp dẫn bá quan văn võ lên Thiên Đàn cầu phúc.

Trước mặt trăm quan, hắn tuyên bố rằng sở dĩ có thể điều Tam Thiên Doanh sớm tiến kinh hộ giá là vì một đêm nọ, ta đã nhập vào mộng hắn, nói cho hắn biết họ Lâu có ý mưu phản.

Hắn là người đầu tiên quỳ xuống, cúi mình hành lễ sâu thẳm:

“Thỉnh Bệ hạ chuẩn cho Ngự sử được nhập điện Tử Vân.”

Triều Đại Chu có điện Tử Vân, nơi ấy thờ phụng các trung thần trụ cột qua các thời đại.

Mà ta, đã trở thành nữ tử đầu tiên suốt ngàn năm được khắc bài vị đặt vào Tử Vân điện.

Theo quy trình, việc đưa bài vị nhập điện lẽ ra do ty giám nghi lễ sắp xếp.

Nhưng Lục Chấp lại đích thân đưa ta đi.

Hôm đó, hiếm thấy hắn mặc y phục đỏ.

Đỏ như lửa cháy, tựa muốn thiêu trụi những sầu thương của cố nhân.

Ta lặng lẽ bước theo sau hắn, chợt nghe một âm thanh hư vô vọng đến:

“Ngươi… không muốn quay về sao?”

Ta ngẩn người:

“Nhưng ta đã chết rồi, quay về thế nào đây?”

Giọng nói ấy lại đáp:

“Có người rất rất muốn ngươi trở lại. Chấp niệm của hắn… quá sâu, quá mạnh.”

“Ta… có thể quay lại sao…”

Ánh mắt ta rơi trên bóng lưng gầy guộc kia.

“Thân thể ngươi đã mục nát, nhưng ta có thể để ngươi trở lại… bằng một hình dạng khác.”

Ta nhìn về phía Lục Chấp đang ôm lấy bài vị của ta, ánh mắt lại lướt qua dân chúng xung quanh.

Đa phần bọn họ áo rách thân gầy, mặt mũi vàng vọt.

Năm nay Đại Chu ít mưa, nhiều nơi gặp đại hạn, mùa màng mất trắng.

Lòng ta đã có quyết định, liền mỉm cười nói:

“Vậy hãy để ta hóa thành một cơn mưa đi.”

Trở thành một cơn mưa rào mùa xuân,

rào rào, rả rích,

tưới nhuần vạn vật,

gột rửa thế gian tội nghiệt,

đồng thời…

gặp lại cố nhân.

Giọng kia dường như đã liệu trước điều đó, chẳng lấy làm kinh ngạc:

“Ngươi chắc chứ?”

Ta gật đầu, mỉm cười:

“Ta chắc.”

27.

Giữa đất trời tĩnh mịch bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ.

Có người như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu, đưa tay ra đón.

“Phải phải… làm sao dám so với ngài đây.”

Giọt mưa đầu tiên rơi xuống lòng bàn tay, mát lạnh đến dịu dàng.

“… Trời mưa rồi ư?”

Chỉ trong chớp mắt, mưa đổ ào ạt, như gấm vóc trải dài, lại giống như rèm châu phủ khắp trời.

“Mưa rồi! Mưa rồi!”

“Ngự sử đại nhân hiển linh rồi!”

Lục Chấp đứng ngây người tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về bầu trời.

Trắng xoá một màu, như ranh giới sinh tử cũng dần mờ nhạt.

Mưa rơi dịu dàng trên gò má hắn, từng giọt như nụ hôn nhẹ nhàng.

Hắn cụp mắt, thấy những hạt nước bắn lên nền đất, vỡ ra như ngàn vạn vì tinh tú rải đầy.

Trời âm u.

Có mưa.

Có sao.

Nhưng không có nàng

(Hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap