23.

Tới Cảnh Phúc cung, ta mới hiểu vì sao sắc mặt Đường Đức Hải lại kỳ quái như thế.

Mùi máu tanh trong điện nồng đến mức như đặc quánh lại.

Lâu Ngọc Thanh bị mổ bụng, nội tạng đổ tràn trên đất, còn Lý Cảnh Hành thì phát điên, liều mạng nhét từng khúc xương lấy được từ Giang Bắc vào cơ thể nàng ta.

Nội tạng bị xương ép vỡ, máu thịt nát nhừ, thế nhưng hắn lại như không nhìn thấy gì, chỉ cố chấp lặp đi lặp lại một câu:

“A Tinh… về nhà… trẫm đưa A Tinh về nhà…”

Ta không đành lòng nhìn nữa, nghiêng đầu tránh đi.

Đường Đức Hải cũng như muốn nôn, còn Lục Chấp thì chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, vẻ mặt không đổi.

“Hôm nay Bệ hạ… có mộng thấy nàng không?”, hắn bỗng thấp giọng hỏi.

“Nàng” tự nhiên là chỉ ta.

Lý Cảnh Hành cứng đờ quay đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Lục Chấp.

Lục Chấp khẽ cong môi cười:

“Bệ hạ chắc chưa từng mộng thấy nàng, bởi năm xưa chính sự ích kỷ và ngu muội của người đã hại chết nàng ấy.”

Hắn từng bước tiến lại gần Lý Cảnh Hành:

“Người biết rõ nàng giả nam trang, lại nảy sinh tà niệm, cho nên khi Lâu thị vu oan nàng thì mặc kệ, chỉ mong nàng giả chết xong sẽ nghe lời người, mang thân phận mới tiến cung làm phi.”

“Giả như toan tính ấy thành công thì thôi, đằng này người lại là một kẻ háo sắc ngu xuẩn, chỉ cần một chén rượu và góc nghiêng giống nàng là đã bị Lâu quý phi đưa lên giường.”

“Khi người còn đang say mê trong ôn hương nhuyễn ngọc, thì Lâu quý phi đã đem thánh chỉ giao cho bọn người nhà họ Lâu vốn hận nàng thấu xương.”

“Nàng bảy khiếu đổ máu mà chết, người vẫn ngồi vững ngai vàng, ôm mỹ nhân trong lòng. Tự dối mình rằng tất cả là lỗi của Lâu quý phi, tự dối rằng nàng sẽ không trách người.”

Lục Chấp như sương lạnh ngàn năm, mắt như lưỡi kiếm, bật cười khinh bỉ:

“Thật là biết tự lừa mình dối người.”

Mỗi lời hắn thốt ra, mặt Lý Cảnh Hành lại thêm tái nhợt một phần, lòng ta cũng lạnh lẽo thêm một tấc.

Giả như hắn vì nghi ngờ ta tham quyền mà làm ngơ trước oan uổng thì ta còn có thể hiểu.

Đằng này, hắn chỉ vì tư dục, muốn nhốt ta trong thâm cung làm chim trong lồng để yêu chiều.

Cái chết của ta… quả thật là một trò cười.

Những lời thề “thiên hạ thái bình, nhân dân an lạc” khi xưa, cũng nực cười như thế.

“Nàng sẽ không trách trẫm… A Tinh sẽ không trách trẫm…”

Lý Cảnh Hành lẩm bẩm, ôm chặt lấy thi thể Lâu Ngọc Thanh.

Ngoài trời mây đen dày đặc, bỗng có sét đánh vang trời, rọi sáng gương mặt trắng bệch của hắn.

Hắn đột nhiên bật cười, nhìn mặt Lâu Ngọc Thanh đang xám ngắt mà nói:

“A Tinh, nàng tỉnh rồi… ta đưa nàng về nhà nhé?”

Hắn cõng nàng trên lưng, như năm xưa từng cõng ta khi bị trọng thương, bước từng bước ra ngoài, khẽ nói:

“A Tinh đừng sợ… trẫm đưa nàng về nhà…”

Ai nấy đều hiểu.

Lý Cảnh Hành, đã điên rồi.

Lục Chấp nhìn bóng lưng còng xuống của hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Ta ngỡ hắn nổi lòng thương xót, muốn tha mạng cho kẻ ấy.

Nào ngờ, hắn chậm rãi ra lệnh:

“Chặt đứt từng khớp xương cánh tay hắn, cho uống thuốc độc làm hắn vĩnh viễn không nói được nữa, rồi phái người theo dõi, bằng mọi giá phải giữ hắn sống.”

Ánh trăng rơi trên nền đá, như muối trắng rải đầy đất.

Lục Chấp nghĩ, dù có chết, thì Lý Cảnh Hành cũng đừng mong được xuống địa phủ trước mà tìm gặp nàng.

24.

Năm Thái Hòa thứ mười bảy, họ Lâu mưu phản, hoàng đế chẳng may chết trận.

Sau khi bình định binh biến, Thủ phụ Lục Chấp phò lập hoàng thân bên nhánh phụ, đưa tiểu hoàng đế lên ngôi, ổn định lòng dân.

Đêm trước ngày tiểu đế đăng cơ, Lục Chấp đến đại lao giam giữ phụ thân ta, suốt một đêm không rời.

Trong ngục đầy xác chết, máu chảy như suối, hắn xách da người của phụ thân ta đứng dưới trăng, toàn thân cô tịch.

Hắn nói:

“Lâu Trích Tinh… ta thay nàng báo thù rồi.”

Nửa khuôn mặt hắn vấy máu, bị ánh đêm bao phủ, đẹp đến tà dị, cái bóng gầy dài lắc lư dưới chân còn giống quỷ hơn cả ta.

Ta muốn gọi hắn, nhưng giờ sức lực quá yếu, chỉ theo hắn thôi mà đã mệt rã rời.

Lục Chấp kéo theo tấm da người, thất thần rời khỏi ngục.

Ra tới cổng, hắn ngẩng mặt nhìn trời đêm.

Trời đầy mây đen, không một ngôi sao.

Hắn vẫn chầm chậm đưa tay lên giữa không trung.

Hắn muốn chạm tới những vì sao.

Nhưng sao đâu phải thứ hắn có thể với tới.

Lục Chấp nhớ lại lần đầu gặp nàng.

Khi ấy hắn vừa vào Thượng Kinh, bái nhập môn hạ của các lão đại thần.

Con cháu thế gia y phục hoa lệ vây quanh hắn cười nhạo, xé sách hắn, đổ rượu lên bộ y phục duy nhất tươm tất.

Hắn biết thân phận mình thấp kém, nỗi nhục này chỉ có thể nuốt vào.

Đúng lúc ấy, một lưỡi dao găm bằng kim đỏ từ trời giáng xuống, cắm phập vào giữa đám đông.

“Sao náo nhiệt thế, chẳng ai gọi ta sao?”

Thiếu niên lông mày dài như liễu, tóc đen xõa vai, dáng người cao ngạo, cổ tay khẽ lật, con dao bướm xoay tròn dưới ngón tay rồi bay thẳng vào mắt hắn như ánh sao sáng.

Hắn nhận ra, đó là tiểu thế tử họ Lâu cao quý nhất Thượng Kinh.

Nhưng hắn không hiểu vì sao người ấy lại ra tay giúp.

Thế gia công tử, sao có thể hiểu nỗi khổ của bách tính?

Lâu Trích Tinh thân là thế tử Định An hầu, vốn nên là kẻ thối nát từ trong ruột.

Thế nhưng hắn không phải.

Khi nhà họ Lâu gặp đại nạn, chính hắn dùng thủ đoạn sắt đá giành lại Thượng Kinh, phò lập tân đế.

Ngày đại quân vào thành, Lục Chấp đứng giữa đám người nhìn hắn.

Thiếu niên mặc khôi giáp vàng rực, ánh mắt sáng như sao, đồng tử sâu như mực.

Gái nhà lành hai bên đường đỏ mặt, thảy túi hương vào lòng hắn, hắn đều mỉm cười nhận lấy.

Ánh mắt giao nhau, thiếu niên cưỡi ngựa cao giơ tay vẫy chào hắn, lông mày cong cong, tiện tay ném túi hương cho hắn.

Mùi thơm phảng phất.

Lục Chấp chẳng hiểu sao, bỗng thấy hâm mộ những cô gái đang ríu rít gọi tên tiểu thế tử kia.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap