Phu nhân khẽ vỗ mu bàn tay ông, an ủi:

“Lão gia đừng lo. Băng Tâm xưa nay hoạt bát hiếu động, có lẽ lại ra ngoài chơi bời thôi.”

“Lão gia ngài quyền khuynh triều dã hơn ba mươi năm, môn sinh trải khắp thiên hạ, ai dám làm hại con gái ngài cơ chứ?”

Đúng lúc đó, ngoài thôn truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.

Nghiêm Thân Doãn nhíu mày nhìn ra, chỉ thấy lửa bùng lên soi sáng cả bầu trời.

Xá Vô Kỵ thân vận chiến bào, dẫn đầu đoàn xe dài hàng chục chiếc chầm chậm tiến vào.

Phu nhân kích động kéo áo ông:

“Lão gia nhìn xem, đúng là họ đến rồi!”

“Nhạc phụ đại nhân.”

Xá Vô Kỵ ôm quyền hành lễ.

“Vãn bối không phụ kỳ vọng, đã đưa mọi thứ đến nơi.”

Nghiêm Thân Doãn thoáng sững người, sau đó phá lên cười:

“Ha ha, hiền tế tốt của ta! Chỉ là mở cửa thành thôi, cần gì ngươi tự mình tới?”

“Chuyện nhạc phụ giao, con rể sao có thể không đích thân làm?”

Xá Vô Kỵ xuống ngựa, bước tới trước mặt ông, ôm quyền nói tiếp:

“Xin nhạc phụ kiểm kê một lượt, xem có gì thiếu sót không.”

Nghiêm Thân Doãn miệng thì bảo “hiền tế làm việc ta yên tâm”,

nhưng chân lại không ngừng bước nhanh về phía đoàn xe chất đầy rương hòm.

Vén vải bạt lên, động tác linh hoạt chẳng hề giống một lão già gần đất xa trời.

Từng rương từng rương lấp lánh vàng bạc, ngọc thạch châu báu, xếp thành hàng ngay ngắn bên trong.

Nhưng kỳ lạ thay, mỗi một rương đều được niêm phong bằng dấu đỏ của Bộ Binh.

Nghiêm Thân Doãn sững sờ nhìn chằm chằm con dấu ấy,

nhất thời… chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

17

“Không hổ là Tể tướng đại nhân, thủ đoạn thật phi phàm.”

Ta cưỡi ngựa chầm chậm từ bóng tối bước ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua một thỏi vàng, thong thả lên tiếng:

“Chỗ của cải tham ô trong những năm này, e rằng còn phong phú hơn cả quốc khố.”

Sắc mặt Nghiêm Thân Doãn cuối cùng cũng thay đổi, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:

“Hiền tế, lời này là ý gì?”

Xá Vô Kỵ mỉm cười, hơi khom người rồi cao giọng đáp:

“Quên chưa nói với nhạc phụ đại nhân, lần này con rể đích thân đến, ngoài việc hộ tống số vàng bạc châu báu này, còn mang theo thánh lệnh của Hoàng thượng.”

Nói rồi, hắn đứng thẳng dậy, lớn tiếng quát:

“Tướng sĩ nghe lệnh!”

“Tội thần Nghiêm Thân Doãn lợi dụng quyền thế tham ô, kết bè kết đảng, vơ vét tài sản dân chúng, tội ác tày trời. Nay nhân chứng vật chứng đã đầy đủ!

Phụng chỉ, bắt toàn bộ người nhà họ Nghiêm áp giải hồi kinh!”

Lập tức, những binh sĩ từng giả làm thợ thủ công trong làng đồng loạt lột bỏ áo ngoài, để lộ áo giáp sáng loáng.

Cất cao tiếng đáp:

“Tuân lệnh!”

Phu nhân nhà họ Nghiêm bất ngờ hét lên rồi lao về phía Xá Vô Kỵ:

“Ngươi dám phản bội? Trên người ngươi vẫn còn trúng độc ta hạ mà!”

Ta giơ chân đá bay bà ta ra xa.

“Quả đúng là mẹ con, lời nói giống hệt nhau.”

Phu nhân nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, linh cảm bất an dâng lên.

“Con gái ta đâu rồi? Ngươi… đã làm gì Băng Tâm?”

Ánh lửa lách tách cháy sáng, chiếu rọi nụ cười tươi rói nơi khóe môi ta.

“Nó ấy à? Mãi mãi ở bên cạnh hai người thôi.”

Ta vỗ nhẹ vào bụng bà ta.

“Lúc này chắc vẫn còn trong… bụng hai người đấy.”

Đồng tử phu nhân co rút dữ dội.

Bà ta loạng choạng lùi lại, đụng vào thùng gỗ sau lưng, ngã chổng vó dưới đất.

“Ọe,”

Phu nhân quỳ gối, bắt đầu nôn khan điên cuồng, móng tay sơn đỏ móc vào cổ họng, như muốn móc ra tất cả những gì đang ở trong bụng mình.

Ba ngày sau, hoàng đế triệu kiến ta và Xá Vô Kỵ trong ngự thư phòng.

Trên long án trải đầy tấu chương và tội chứng của phủ họ Nghiêm,

ngón tay hoàng đế nhẹ nhàng gõ xuống mặt giấy:

“Chuyện của họ Nghiêm, các ngươi làm rất tốt.”

Xá Vô Kỵ quỳ một gối xuống:

“Thần không phụ thánh mệnh.”

“Đứng lên đi.”

Hoàng đế bỗng bật cười:

“Trẫm muốn ban thưởng cho hai người, nhưng nghe nói đám châu báu nhà họ Nghiêm bị ‘thất lạc’ mấy rương rồi nhỉ?”

Tim ta khẽ giật mình, nhưng hoàng đế chỉ phất tay cười nói:

“Thôi vậy, coi như thưởng công cho hai người đã góp phần làm đầy quốc khố.”

Ra khỏi cửa cung, gió thu cuốn lá vàng bay loạn trên bậc thềm.

Xá Vô Kỵ bất chợt nắm lấy tay ta:

“Từ nay ta nên gọi nàng là Đông Uyển chăng?”

Ta nhìn con ưng lẻ loi đang bay lượn phía trên tường cung, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Đông Uyển nhu nhược của kiếp trước đã chết từ lâu rồi.”

“Gọi ta là, phu nhân!”

Xá Vô Kỵ nghe xong liền bật cười lớn:

“Phu quân xin tuân lệnh!”

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người chúng ta, trải rộng vượt qua khỏi bức tường cung điện.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap