Phu nhân vừa nói vừa đứng dậy, vỗ nhẹ vai ta.

“Kết quả để một con nha hoàn như ngươi nhặt được lợi, thành chính thất Hầu phủ.”

“Tất cả đều là nhờ ơn dưỡng dục của phu nhân, Đông Uyển ghi nhớ khắc cốt.”

“Thôi thôi, đừng khiêm nhường nữa.”

Phu nhân xua tay, rồi tiếp lời:

“Nghe nói ngươi quản gia rất giỏi, việc lớn việc nhỏ trong phủ đâu ra đấy. Nếu không biết ngươi do ta nuôi từ nhỏ…”

Bà cúi đầu cười khẽ:

“Ta còn tưởng ngươi kiếp trước vốn là mệnh phu nhân quý tộc.”

Ta vội cúi mình hành lễ:

“Đông Uyển từ nhỏ ở bên phu nhân và tiểu thư, chỉ học được chút da lông thôi ạ.”

“Xem kìa, ngay cả miệng lưỡi cũng ngày một ngọt hơn rồi.”

Phu nhân lấy từ trong ngực áo ra một hộp gỗ, ném cho ta.

“Giải dược cho ba tháng tới, hoà nước mà uống là được.”

Ta còn chưa kịp mở miệng tạ ơn, thì nghe bà lạnh nhạt nói tiếp:

“Ngươi về nói với Hầu gia, tháng sau Tể tướng gia sẽ chính thức dâng sớ từ quan.”

“Bảo hắn nhớ rõ lời hứa năm đó của mình.”

13

Mọi chuyện đã bắt đầu diễn ra nhanh hơn rất nhiều.

Kiếp trước, Nghiêm Thân Doãn mãi đến hai năm sau, cũng chính là sau khi tiểu thư hại chết ta, mới dâng sớ từ quan.

Khi ấy Xá Vô Kỵ vẫn còn bị suyễn hành hạ, quyền lực trong tam doanh cận kinh nắm không vững.

Tể tướng phủ phải mất rất nhiều công sức và thời gian mới giúp hắn đứng vững.

Cho nên khi tiểu thư quay về, tàn nhẫn mổ bụng giết ta cùng đứa con trong bụng,

Xá Vô Kỵ dù biết, cũng chỉ có thể làm ngơ mà thôi.

“Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu”, đạo lý ấy, muôn đời đều đúng.

Nhưng đời này… mọi chuyện đã khác rồi.

Ta rời Tể tướng phủ, không về thẳng Hầu phủ,

mà trực tiếp ngồi xe ra ngoài thành.

Cách kinh thành hai mươi dặm, đến vùng gần núi Lang Dã ngoài kinh.

Bỗng mặt đất khẽ rung, tiếng vó ngựa rền vang.

Hai đội kỵ binh giáp đen từ trong rừng lao ra, đội hình chỉnh tề, lập tức dừng lại trước xe ta.

Một thống lĩnh áo giáp đen xuống ngựa, khom người hành lễ:

“Thần, doanh Thần Hành cận kinh, bái kiến phu nhân!”

Ta nhảy khỏi xe, dắt lấy một con chiến mã rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng.

Rồi chỉ về phía trước:

“Đi về phía bắc mười lăm dặm, có một thôn làng trong núi, dân cư đều là tàn dư hải tặc năm xưa.”

“Nơi đó, không để lại gà chó, giết không tha!”

Kỵ binh giáp đen ôm quyền.

“Tuân lệnh!”

Sau đó thống lĩnh vung tay ra hiệu,

toàn đội kỵ binh bọc thép rầm rộ lao về phía bắc, cuốn theo sát khí ngút trời.

14

Năm năm trước, gần kinh thành bỗng mọc lên một ngôi thôn làng.

Chẳng bao lâu đã thu hút sự chú ý của quan phủ.

Quan sai tới điều tra, lại phát hiện ra thôn làng “từ trên trời rơi xuống” này dường như có liên quan đến phủ Tể tướng.

Huống hồ dân làng mỗi ngày chỉ chăm cày cấy, không có gì bất thường.

Thế là, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, quan phủ liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng chỉ mình ta biết, nơi này chính là trạm trung chuyển tài bảo bí mật do phủ Tể tướng dựng sẵn từ trước.

Cũng chính nơi đây, tiểu thư nhà họ Nghiêm – Nghiêm Băng Tâm năm đó cùng tình lang bỏ trốn đã sống ẩn náu.

Khi kỵ binh giáp đen tiến vào thôn, lập tức giương thương sẵn sàng tàn sát.

Dân làng đa phần là phu khuân vác, thợ thủ công được phủ Tể tướng tuyển mộ về, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Thấy binh mã giết tới, họ chỉ biết run rẩy quỳ lạy cầu xin tha mạng.

Một vài kỵ binh thấy đối phương đều tay không tấc sắt, thoáng có chút chần chừ.

Ta lạnh giọng ra lệnh:

“Giữ lại trưởng thôn, những kẻ khác, giết không tha!”

“Nếu không, quân pháp xử trí!”

Thế là binh sĩ không còn do dự, giương thương giục ngựa, giẫm nát từng thân xác.

Ta mang theo hơn mười kỵ binh, thẳng hướng đại trạch viện lớn nhất trong thôn.

Một tiếng “rầm” vang lên khi cửa gỗ bị đá văng, làm đàn chim sẻ dưới mái hiên giật mình bay tán loạn.

Nghiêm Băng Tâm đang cùng một công tử áo gấm thu dọn châu báu trang sức, kim thoa rơi đầy đất.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy ta dẫn người xông vào, móng tay sơn đỏ lập tức bấu sâu vào lòng bàn tay.

“Con tiện tỳ! Tưởng là sơn tặc cướp làng, nào ngờ lại là ngươi!”

Nàng ưỡn thẳng người, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ khí thế.

“Ngươi thật sự cho mình là Hầu phủ phu nhân rồi sao?”

Ta chậm rãi rút dao găm, lưỡi dao dưới nắng sớm ánh lên hàn quang sắc bén.

Ký ức kiếp trước trào lên như thủy triều,

chính đôi tay này từng cầm dao rạch bụng ta; chính cái miệng kia từng cười nhạt bảo sẽ cho chó ăn đứa con trong bụng ta.

Ta khẽ nói:

“Trói ả lại.”

Hai kỵ binh giáp đen lập tức tiến lên, một trái một phải khống chế tay nàng.

Tình lang nàng vừa động đậy đã bị cán thương quật ngất xỉu.

“Nghiêm Đông Uyển! Ngươi uống phải trà độc của mẫu thân rồi mà!”

Nghiêm Băng Tâm cuối cùng cũng hoảng loạn, giãy dụa khiến búi tóc rối tung.

“Tể tướng phủ nuôi ngươi lớn, đối đãi không bạc, sao ngươi có thể vong ân bội nghĩa như thế?”

Ta bước đến, dao găm kề sát lên má nàng.

Lưỡi dao sắc bén rạch ra một đường mỏng, máu rịn ra ngay, tuy không sâu, nhưng đủ khiến nàng run rẩy.

“Ngươi biết không…”

Ta dùng mũi dao nâng cằm nàng lên.

“Ta ngày nào cũng tưởng tượng ra ngày hôm nay.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap