8.
“Đợi khi nàng lại sinh một nam hài, ta hứa sẽ cưới nàng làm bình thê, được không?”
Như Sương lắc đầu điên cuồng, nước mắt đầy mặt:
“Không… thế tử, đứa trẻ này sắp ra đời rồi, xin người… xin người cho thiếp giữ lại nó, được không?”
Tạ Nam Châu thở dài một tiếng:
“Hà tất phải làm vậy? Nàng chỉ là thiếp, chính thất chưa vào cửa, nàng mà sinh con, chẳng phải khiến hầu phủ trở thành trò cười của toàn kinh thành?”
Dứt lời, hắn bóp cằm Như Sương, cưỡng ép rót cả bát thuốc vào miệng nàng.
Dù nàng giãy giụa thế nào, một giọt cũng không tràn ra ngoài.
Đêm đó, tiếng khóc rên đau đớn của Như Sương kéo dài suốt đêm, đến sáng hôm sau mới hạ sinh được một thai nhi chết yểu, là một nam hài, tay chân đủ đầy.
Nàng mặt không còn giọt máu, nằm co rút trên giường, nghe Tạ Nam Châu dịu dàng nói bên tai:
“Như Sương, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, nàng yên tâm…”
Sau khi trưởng tử của hầu phủ mất, tiểu thư nhà họ Lý cuối cùng cũng chịu nhận sính lễ, định ra ngày đại hôn.
Như Sương nằm trong viện, lẩm bẩm trong mê man:
“Rõ ràng ta mới là thế tử phi… sao thế tử còn cưới người khác…”
Bên ngoài viện, tiếng cười nói huyên náo:
“Người đưa dâu đến rồi, nhanh thu xếp tân phòng!”
“Đây là mẫu đơn – loài hoa thế tử phi yêu thích nhất, nhổ hết mấy cây hải đường của di nương đi! Sau này trong vườn chỉ trồng mẫu đơn thôi!”
Ngày đại hôn của thế tử Ninh Quốc hầu phủ, tuy danh tiếng không ra gì, nhưng lễ nghi vẫn đủ đầy, khách khứa đến đông, náo nhiệt phi thường.
Sau lễ bái đường, tân nương ngẩng cao đầu hỏi hạ nhân:
“Như Sương di nương đâu? Gọi nàng đến ra mắt chủ mẫu.”
Như Sương khoác bộ xiêm y mới, ôm trà nóng bước vào, cúi đầu ngoan ngoãn:
“Nô tỳ bái kiến phu nhân. Đây là canh bổ do nô tỳ đích thân nấu, chúc phu nhân cùng thế tử sớm sinh quý tử, vợ chồng hòa hợp.”
Sự cung kính, dịu ngoan của nàng khiến tân nương hài lòng, cảm thấy mình đã dạy dỗ được “tiểu hồ ly”, liền vui vẻ uống canh, thưởng nàng một cây trâm bạc:
“Nghe nói ngươi từng được sủng ái, lại không biết quy củ, nay trông cũng coi như biết điều. Lui xuống đi, sau này mỗi ngày đến thỉnh an, khi có thế tử, cấm ngươi xuất hiện.”
Như Sương khẽ cười:
“Vâng, phu nhân.”
Nhưng đến đêm động phòng, giữa lúc tình ý mặn nồng, tân nương bỗng ôm bụng kêu đau dữ dội:
“Mau, mau gọi đại phu!”
Đại phu bắt mạch xong, sắc mặt tái mét:
“Là ai cho phu nhân uống thang thuốc có hàn tính mãnh liệt thế này? Đây là tuyệt tử thang, liều lượng lại lớn… e rằng từ nay về sau không thể có con nữa.”
Tạ Nam Châu vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, cho người điều tra gấp, mới biết là canh do Như Sương đưa.
“Lôi Như Sương tới đây!”
Đám hạ nhân vội chạy đến, mở cửa viện nàng, nhưng chỉ thấy nàng đã treo cổ tự vẫn, dây lụa trắng kia, chính là đoạn ta từng ban cho nàng năm đó.
Tân hôn chưa trọn ngày đã thành tang sự.
Ngày hôm sau, nhà họ Lý tới đón con gái về, đồng thời kiện thẳng Ninh Quốc hầu phủ lên quan, tố cáo thế tử sủng thiếp diệt thê, khiến con gái nhà lành phải tuyệt đường sinh nở. Họ yêu cầu bồi thường nặng tay và hủy hôn vĩnh viễn.
Hoàng thượng hạ chỉ cho phép.
Từ đó, Ninh Quốc hầu phủ như chết lặng chỉ sau một đêm.
Về sau, trong rượu hợp cẩn mà tân nương từng uống, cũng phát hiện có độc dược tuyệt tử, người hạ độc… chính là Như Sương.
Chẳng những hại chết con mình, mà còn khiến thế tử mãi mãi không có hậu.
Thi thể Như Sương bị ném thẳng ra bãi tha ma, không có nổi một mảnh vải che thân.
Chỉ có Triệu di nương, người mẹ vẫn chưa tỉnh ngộ, ôm lấy xác con mà gào khóc, tự mình tìm một cỗ quan tài gỗ mỏng, chôn cất nơi đất hoang, rồi rời khỏi kinh thành, từ đó không ai biết tung tích.
Dần dần, cả kinh thành cũng chẳng còn ai nhắc tới một phủ hầu thất thế, bởi ngày nào ở kinh thành này cũng có chuyện mới để cười.
Mà chuyện mới nhất, chính là Hoàng thượng ban hôn, gả ta cho Tiêu Kỵ tướng quân Lăng Huyền.
Chỉ trong chốc lát, Trấn Quốc tướng quân phủ và Tiêu Kỵ tướng quân phủ liền trở thành nơi náo nhiệt nhất kinh thành. Người tới chúc mừng tấp nập không ngớt.
Chúng ta không ham phô trương, thành thân xong, ta cùng Lăng Huyền lên đường đến Tây Bắc nhận chức.
Vén rèm xe ngựa, nhìn nam tử cưỡi ngựa trước mặt, áo giáp tung bay trong gió, phong thần tuấn lãng, ta nhẹ cúi đầu mỉm cười.
Từ nay về sau, ta sẽ sống một đời hoàn toàn mới, của chính ta.
(hết)