Nhưng khi quay đầu nhìn Hồ Chẩm Nguyệt, chỉ còn lại đầy rẫy phẫn nộ.
“Hồ Chẩm Nguyệt, A Hằng đâu có thù oán gì với ngươi, sao ngươi phải hại nàng?”
Hồ Chẩm Nguyệt ôm bụng, nước mắt ròng ròng:
“Ta đang giúp chàng mà, Phó lang! Chàng hận nàng nhất, chẳng phải vậy sao?”
“Nàng hại cả nhà họ Phó chàng, chẳng lẽ không đáng đền mạng?”
“Ta biết chàng không nỡ ra tay, nên ta thay chàng xử lý nàng cho xong!”
Phó Từ Nghiên cười lạnh, nụ cười hệt như ngày xưa khi nhìn ta:
“Giúp ta? Là giúp ta hay vì ngươi ganh ghét, độc ác?”
“Ngươi bắt nàng ở phòng củi, bắt nàng dùng máu chép kinh an thai cho ngươi, những điều ấy cũng gọi là giúp ta?”
Ta nhìn những vết sẹo chưa kịp lành trên tay, chỉ biết cười cay đắng trong lòng.
Thì ra, hắn biết hết. Nhưng hắn chẳng buồn để tâm.
Vậy mà nay, khi ta đã sắp chết, hắn lại quan tâm làm gì?
Hồ Chẩm Nguyệt lau nước mắt, gương mặt vặn vẹo hẳn đi:
“Ta độc ác? Bây giờ chàng lại tin Thẩm Thanh Hằng, nên ta lập tức trở thành nữ nhân độc ác có thể vứt bỏ, đúng không?”
“Tiếc thay, trong bụng ta là cốt nhục của chàng. Về sau, người đứng bên cạnh chàng… chỉ có thể là ta!”
Lời vừa dứt, thì phụ mẫu họ Phó và một nhóm gia nhân cũng bước vào phòng.
Bọn gia nhân còn áp giải theo một nam tử mặt mày thô lỗ.
Gã vừa nhìn thấy Hồ Chẩm Nguyệt liền hét toáng lên:
“Là ả! Chính là ả quyến rũ ta! Năm đó cũng là ả dụ ta giết cả nhà họ Phó!”
10
“Nàng ta còn nói… nhất định sẽ giết cả cha mẹ nhà họ Phó!”
Sắc mặt Hồ Chẩm Nguyệt trắng bệch như tờ giấy.
“Ngươi… ngươi nói bậy! Ta căn bản không quen biết ngươi!”
Phu nhân họ Phó giận dữ ném xuống đất một cây trâm vàng.
“Đây là trâm của ngươi đúng không? Ngươi coi nó là tín vật, tặng cho thủ lĩnh sơn tặc, ngươi không sợ sau này bị truy ra à?”
Vài bà vú lập tức tiến tới, đè Hồ Chẩm Nguyệt xuống, ấn mặt nàng ta sát sàn gỗ.
Thấy chứng cứ rành rành, Hồ Chẩm Nguyệt cũng chẳng vùng vẫy nữa, chỉ bật cười điên loạn.
“Đúng vậy, là ta, tất cả đều là ta làm!”
“Vì Phó Từ Nghiên, ta cam tâm làm thiếp, vậy mà các ngươi lại sỉ nhục ta!”
“Ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Hồ đường đường chính chính, chẳng lẽ không xứng với Phó Từ Nghiên?”
“Ta hận các ngươi… hận Thẩm Thanh Hằng! Nếu không có các ngươi, Phó lang sao lại từ chối ta?”
“Chỉ là… ta không ngờ, Phó lang à, ngươi với Thẩm Thanh Hằng nhìn thì tình thâm ý trọng, mà ta chỉ cần vài lời đã khiến ngươi nghi ngờ nàng.”
“ngươi liền tin ngay là nàng hại cả nhà ngươi!”
“Nghĩ lại mà xem, ngươi thật sự yêu nàng sao? Hay chỉ yêu chính mình trong cái hình bóng ngỡ là đang yêu nàng?”
“Haha… đúng là chuyện nực cười nhất thế gian!”
“Này Thẩm Thanh Hằng, ngươi nhìn đi, đây chính là nam nhân mà ngươi yêu đó!”
Trên cao, ta lặng lẽ nhìn Hồ Chẩm Nguyệt phát điên, cũng cảm thấy một nỗi bi thương lan tận tâm can.
Phó Từ Nghiên sắc mặt âm trầm, quát lớn:
“Im miệng!”
Hồ Chẩm Nguyệt thấy ai nấy trong phòng đều sa sầm nét mặt, trong lòng càng hả hê, lại buông thêm một quả bom chấn động:
“Ta nói thêm cho ngươi biết, đứa bé trong bụng Thẩm Thanh Hằng là của ngươi!”
“Là ta bỏ tiền mua chuộc đại phu, bảo ông ta nói sai số tháng!”
“Phó Từ Nghiên! Con ruột ngươi đã bị đem cho chó hoang ăn, tim ngươi có đau không?!”
Phó Từ Nghiên rốt cuộc không nhịn được nữa, vung tay tát nàng ta ngã sóng soài dưới đất.
“Ngươi là đồ điên!”
Hồ Chẩm Nguyệt đột nhiên ôm bụng, kêu đau dữ dội, khiến mọi người tưởng nàng ta động thai, liền lơi lỏng cảnh giác.
Không ngờ nàng ta lại đột ngột chộp lấy con dao dưới đất, nhanh như chớp đâm thẳng vào thi thể ta.
“Thẩm Thanh Hằng! Ngươi phải chôn cùng ta!!”
Phó Từ Nghiên gào lên giận dữ, nhưng đã không kịp ngăn cản.
“Không! Mau gọi đại phu! Mau lên!”
Có lẽ bởi thể xác đã chết, nên linh hồn ta dần trở nên nhẹ bẫng.
Không hiểu sao, Phó Từ Nghiên đột ngột nhìn về phía ta.
Dường như… thật sự thấy được ta.
“A Hằng! Đừng đi! Ở lại đi, cho ta một cơ hội chuộc tội, ta van nàng…”
Ta chỉ lắc đầu, cúi nhìn linh hồn mình đang từ từ tan biến.
Hắn cố gắng đưa tay ra chạm vào ta, muốn níu giữ thứ đang rời khỏi hắn… nhưng làm sao có thể?
Nam nhân từng điềm tĩnh đối mặt muôn vàn nguy biến, lúc này đây lại bất lực như một đứa trẻ.
“A Hằng! Đừng đi! Là ta sai rồi! Tất cả những tội lỗi này… đều nên do ta gánh chịu!”
“Nàng phải ở lại… trừng phạt ta, đừng bỏ ta mà đi… đừng rời xa ta!”
Nhưng ta… đã như một bông pháo hoa tàn lụi, tan biến vào bóng tối vô tận.
Từ nay… trần thế không còn Thẩm Thanh Hằng.
Phó Từ Nghiên ôm lấy thi thể ta, suốt bảy ngày bảy đêm không buông.
Thậm chí còn muốn chui vào quan tài, chôn cùng ta.
Cuối cùng bị phu nhân nhà họ Phó khóc lóc kéo ra.
Về sau, hắn tựa hồ cũng dần tỉnh ngộ, vực dậy tinh thần, chuyên tâm xử lý chính sự.
Nhưng… mãi mãi không tái giá, không nạp thêm thê thiếp.
Theo tin tức ta từng để lại từ trước, hắn truy ra dấu vết sơn tặc, một lưới bắt gọn, trừ hại cho dân.
Triều đình muốn triệu hắn về kinh nhậm chức, hắn lại dâng sớ từ quan.
Chờ đến khi cha mẹ hắn qua đời, hắn một mình mang linh vị của ta, nhảy xuống vách núi sâu thẳm.
A Hằng… ta đến tìm nàng rồi.
Trên cầu Nại Hà, xin nàng… đợi ta một chút thôi.
(Hết)