Trong phòng ngủ bỗng trở nên im phăng phắc. Lũ hạ nhân không dám thở mạnh, chỉ sợ rước họa vào thân.
Phó Từ Nghiên cho người đưa cha mẹ về nghỉ ngơi trước, còn mình thì một mình đi đến một nơi khác.
Căn phòng củi tối om om, Phó Từ Nghiên tìm mãi cũng không thấy lấy một cây nến.
Hắn xách đèn lồng do hạ nhân đưa tới, lần đầu tiên chăm chú nhìn nơi này.
Lúc trước cứu ta, hắn căn bản chẳng kịp để ý.
Mặt đất đầy bùn đất, củi gỗ và đồ đạc chất thành đống chiếm gần hết không gian, chỉ còn lại một góc nhỏ để ta co ro mà ngủ.
Từ cái đêm ta tìm đến hắn, ta đã “an cư” tại đây.
Thường xuyên nửa đêm bị gọi dậy làm việc, hoặc bị nhốt trước cửa phòng ngủ của họ, bị sai khiến như một con chó.
Vì vậy ta chẳng có nổi một cái giường tử tế, mỗi đêm đều phải nằm tạm trên đống củi mà chợp mắt.
Giờ đây, Phó Từ Nghiên cũng giống như ta khi ấy, thu mình trong góc phòng, ôm gối ngồi thẫn thờ.
Nửa đêm, Hồ Chẩm Nguyệt tỉnh giấc, đòi gặp Phó Từ Nghiên.
Chương mụ mụ đi khắp phủ tìm, cuối cùng cũng phát hiện hắn ở phòng củi.
Bà ta cười nịnh nọt:
“Đại nhân, tiểu thư đang gọi ngài về bầu bạn. Ngài ở đây làm gì vậy?”
Giọng Phó Từ Nghiên trầm thấp, không rõ tâm tình:
“Là ngươi sắp xếp cho Thẩm Thanh Hằng ở chỗ này?”
Chương mụ mụ mặt tái hẳn, vội vàng giải thích:
“Là tiểu thư phân phó… muốn dạy dỗ nàng, để nàng suy nghĩ cho thấu…”
Tiếng bà ta nhỏ dần.
Phó Từ Nghiên chống tay lên tường đứng dậy, tay áo dính đầy tro bụi và bẩn thỉu.
Hắn nhìn tay mình, bật cười khinh bạc:
“Tiểu thư của các ngươi, quả là ‘nhân hậu’ thật đấy…”
Linh hồn ta vẫn luôn đi theo sau hắn, nhìn sắc mặt hắn lạnh lẽo như đã đóng băng.
Những dịu dàng, những mật ngọt ngày trước hắn dành cho Hồ Chẩm Nguyệt, dường như đã tan biến sạch sau cái chết của ta.
Yêu sâu đậm đến thế, sao giờ lại không yêu nữa?
Hồ Chẩm Nguyệt đang nằm tĩnh dưỡng, sắc mặt tái nhợt. Thấy Phó Từ Nghiên đến thì định dựa vào lòng hắn.
Nhưng hắn lại né đi.
Mắt Hồ Chẩm Nguyệt thoáng trầm xuống, rồi nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng:
“Phó lang, nghe nói phụ mẫu chàng đã trở về? Thật sao?”
Phó Từ Nghiên gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Phải. Họ nói chúng ta đã hiểu lầm Thẩm Thanh Hằng. Chuyện bọn sơn tặc, còn nhiều ẩn tình khác.”
Ta ở bên cạnh nghe rõ từng chữ, phát hiện Phó Từ Nghiên hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện có nội gián.
Sắc mặt Hồ Chẩm Nguyệt hơi cứng lại, rõ ràng rất để tâm.
“Ẩn tình? Là ẩn tình gì?”
Nàng ta tỏ ra hết sức quan tâm, nhưng Phó Từ Nghiên lại không định nói thêm.
“Ngươi cứ dưỡng thai cho tốt, mấy chuyện này đừng nhúng tay vào. Sau này ta sẽ nói rõ.”
“Tối nay ngươi nghỉ ngơi đi. A Hằng thân thể yếu, ta muốn ở bên nàng ấy.”
Ta thoáng sửng sốt, những lời như vậy, trước kia Phó Từ Nghiên chưa từng nói với Hồ Chẩm Nguyệt.
Mà nay, hắn khoác áo choàng, quay đầu bước đi, không buồn nhìn lại.
9
Nhưng Phó Từ Nghiên lại không hề nhìn thấy phía sau, khuôn mặt Hồ Chẩm Nguyệt lúc này vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi đầy độc ý.
Phó Từ Nghiên triệu tập danh y khắp thành đến hội chẩn, bằng mọi giá phải tìm ra phương pháp cứu ta.
Những đại phu già dặn tóc hoa râm ai nấy đều chỉ biết thở dài, bởi bọn họ đều rõ, ta đã không còn cứu được nữa.
Trong đó có một tên đệ tử trẻ tuổi, gan lớn không sợ trời đất, liền nói toạc ý nghĩ trong lòng các vị đại phu:
“Đại nhân, cô nương này đã không thể vãn hồi. Giờ chỉ dùng thuốc níu lại hơi tàn, chỉ khiến nàng thêm đau đớn. Chi bằng để nàng ra đi an yên…”
Lời còn chưa dứt, Phó Từ Nghiên đã xông tới, đấm thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ngã lăn ra đất.
“Là ai nói nàng không cứu được?! Nếu các ngươi không cứu được nàng, thì tất cả cùng chết theo nàng đi!”
Phó Từ Nghiên giận đến mặt đỏ bừng, tay nắm chặt kêu răng rắc, như thể ai dám mở miệng thêm một lời “buông tay” nữa, sẽ lập tức ăn đòn.
Đám đại phu lập tức im bặt, không ai dám hé môi.
Lại có một quản sự bà vú quỳ xuống, dập đầu can ngăn:
“Đại nhân, nô tỳ mạo muội nói một câu. Năm xưa chính ngài là người hận tiểu thư đến tận xương tủy, tra tấn nàng không còn hình người. Nay sao lại phải như thế này? Chẳng lẽ không thấy… đã quá muộn rồi sao?”
Nỗi uất nghẹn trong lòng ta cuối cùng cũng có người nói thay. Ta thở ra một hơi thật dài.
Tình yêu đến muộn, còn không bằng cỏ rác ngoài đường.
Phó Từ Nghiên như bị ai hắt một chậu nước lạnh thẳng vào mặt, bỗng chốc ngồi bệt xuống đất, không nói năng gì nữa.
Vì cứu ta, phủ họ Phó rối loạn cả đêm, mãi đến khuya mới tạm ổn.
Giữa canh ba, Hồ Chẩm Nguyệt lén lút bước vào phòng ta.
Mặt nàng ta tái nhợt như ma, trừng mắt đầy oán độc nhìn ta, rút ra một con dao găm từ tay áo.
“Thẩm Thanh Hằng, ngươi sớm nên chết rồi!”
Nếu ta vẫn còn sống, e rằng lúc này đã hoảng hốt thất sắc.
Nhưng hiện tại linh hồn ta đang lơ lửng trên cao, nhìn thấy cảnh ấy lại cảm thấy… nhẹ nhõm.
Giải thoát sớm một chút, cũng tốt.
Dao của nàng ta còn chưa kịp đâm xuống ngực ta, đã bị một bàn tay giữ chặt lấy.
Máu bắn ra, ướt đẫm vạt áo ta.
Phó Từ Nghiên vung tay một cái, hất Hồ Chẩm Nguyệt ngã nhào xuống đất.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu của ta, trong mắt hắn thoáng hiện nỗi bi thương.