“Nói bản thân chỉ là thay hoàng huynh chiếu cố hoàng chất, không có ý tranh đoạt.”

Bà vú quét dọn bên cạnh cũng cảm khái:

“Đó là ngôi cửu ngũ chí tôn mà, có mấy ai có thể thực sự không sinh lòng tham?”

Bà lão liên tục gật đầu:

“Đúng đúng, nhưng lòng si tình của vị Nhiếp chính vương ấy, cũng không chỉ có vậy đâu.”

“Cháu họ tôi làm phụ bếp ở kinh thành kể lại, sau khi vương phi qua đời, Nhiếp chính vương giải tán hết thảy thiếp thất trong phủ, ngày đêm sống bên băng quan của vương phi.”

Bà vú tròn mắt như chuông đồng:

“Thế gian còn có người si tình như vậy sao?”

Nghe đến đây, ta không nhịn được bật cười khẩy.

Tiêu Lẫm Uyên sao? Chết ai thì yêu người đó sao?

Vậy mà cũng gọi là si tình?

Hai người kia biết ta dẫn theo hai đứa nhỏ đến nơi này, cũng chẳng nhắc lại chuyện cũ.

Chắc là hận đàn ông đến tận xương, không muốn nhắc lại nữa.

Sau khi thanh toán xong, bà lão chuẩn bị kéo xe ra về, thì đứa cháu nhỏ của bà ta thở hổn hển chạy vào:

“Bà ơi bà ơi! Ngoài kia toàn là quan sai!”

“Có một người quái lạ đang áp giải quan tài đi ngoài đường!”

Mọi người trong sân đều chạy ra xem náo nhiệt.

Bà vú cũng kéo ta theo:

“Thẩm nương tử, đừng cứ ru rú trong phòng mãi, ra ngoài xem một chút đi.”

Trên đường đã bị quan sai dọn sạch, một đoàn người mặc đồ tang trắng đi sau cùng.

Hàng người áo vải trắng nối dài tận cuối phố.

Chỉ thoáng nhìn, ta liền nhận ra người mà mọi người gọi là quái nhân.

Là Tiêu Lẫm Uyên!

Hắn tóc bạc như sương, giống hệt hình ảnh kiếp trước khi ta sắp chết.

Ánh mắt hắn u tối vô thần, ôm lấy ba bài vị trong lòng, đi một bước liền quỳ một lần dập đầu.

Tựa như xác sống không hồn.

Người bên cạnh đã đọc ra chữ khắc trên bài vị:

“Hiền thê Thẩm thị Thanh Hằng.”

Hai bài vị nhỏ còn lại không có tên.

Mọi người rì rầm bàn tán:

“Ta nghe nói vương phi sinh con xong, chưa kịp đặt tên thì đã qua đời.”

“Nhiếp chính vương chắc là định giữ lại, chờ xuống âm phủ để vương phi đích thân đặt tên.”

“Xuống âm phủ? Ý các người là…”

“Ta nghe thương nhân kể, Nhiếp chính vương từ kinh thành đã quỳ lạy dọc đường đến tận nơi này. Đến địa phận chúng ta thì đã ba ngày không ăn không uống rồi!”

Bà vú lau nước mắt trên mặt, xúc động nói:

“Không ngờ trên đời lại thật sự có người đàn ông si tình đến thế.”

“Trời ơi… sao vương phi lại không thể sống lâu thêm chút nữa chứ…”

Đoàn người lặng lẽ tiến bước, trong băng quan theo sau chính là thi thể thế thân mà Thái hậu đã âm thầm sắp đặt cho ta.

Đã ba tháng trôi qua, thi thể ấy vẫn không chút biến dạng, chẳng khác gì lúc vừa chết.

Sau băng quan, còn có một cỗ xe tù.

Trong xe là một người đàn bà điên dại, bẩn thỉu và bê bết, khuôn mặt thoáng trông có chút quen thuộc.

Ta nhìn thật kỹ, mới nhận ra người đàn bà với những vết thương lở loét đầy dòi bọ ấy… chính là Hứa Nam Chi.

Giữa những tiếng rên rỉ điên loạn, thỉnh thoảng có thể nghe ra vài câu rõ ràng, đều là mắng Tiêu Lẫm Uyên không phải đàn ông.

Lại sau đó nữa, là một chiếc lồng sắt lớn nhốt một con bạch hổ khổng lồ.

Trong lòng ta nghẹn lại, chẳng rõ là cảm xúc gì.

Hứa Nam Chi, kẻ từng vu oan hãm hại ta.

Con bạch hổ kia, chính là dã thú đã xé xác ta kiếp trước.

Mà nơi đây… lại là chốn ta từng vô tình nhắc đến với Tiêu Lẫm Uyên, rằng nếu sau này quy ẩn, ta muốn sống ở nơi sơn thanh thủy tú thế này.

Rõ ràng khi rời đi, ta đã nghĩ rất rõ ràng, kiếp này, tuyệt đối không dính dáng gì đến Tiêu Lẫm Uyên nữa.

Thế mà cuối cùng ta vẫn bị ma xui quỷ khiến, bước theo đoàn người kia.

Đến một nơi non xanh nước biếc, Tiêu Lẫm Uyên dừng lại.

Hắn nhẹ nhàng đặt thi thể trong băng quan xuống huyệt mộ đã đào sẵn từ trước.

Rồi dùng tay từng nắm, từng nắm đất lấp lại phần mộ.

Làm xong mọi việc, Tiêu Lẫm Uyên ngồi trước bia mộ, không ngừng vuốt ve tấm bia như không nỡ rời đi.

“Thanh Hằng… ta biết, dưới suối vàng, chắc nàng chẳng muốn gặp ta nữa.”

“Ta chỉ có thể ở nơi đây, nói với nàng đôi lời.”

“Nợ nàng hai kiếp, tất cả đều là ta ngu muội, mù mắt, mù tim…”

“Ba tháng nay, ta ngày ngày cầu khấn thần Phật.”

“Nếu có kiếp sau, ta mong được gặp lại nàng. Nhưng… cũng lại hy vọng, nàng đừng bao giờ gặp lại ta, một con súc sinh như ta.”

“Hãy để ta… hóa thành bươm bướm, đậu lên vai nàng một thoáng thôi, được không, Thanh Hằng?”

“Nói nhiều rồi, chắc lại làm nàng bực.”

“Thôi vậy, đi đi, Thanh Hằng… đưa con theo cùng…”

Tiêu Lẫm Uyên rưng rưng đứng dậy, nhìn sang Hứa Nam Chi, ánh mắt lại lạnh lẽo giết người.

Hắn lôi Hứa Nam Chi ra, ném thẳng vào lồng nhốt bạch hổ.

Lặng lẽ nhìn dã thú xé xác người đàn bà ấy thành từng mảnh, rồi mới quay về ngồi bên mộ phần.

Tất cả dân làng đến xem đều sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.

Ta cũng lặng lẽ rời đi.

Vài ngày sau, vẫn có người nói Tiêu Lẫm Uyên còn ngồi bên mộ.

Ta lại quay về lần nữa.

Bọn quan sai canh giữ nhận được rượu thịt liền cằn nhằn:

“Dù tiền thưởng hậu hĩnh, nhưng công việc này quả thật rợn người…”

“Nhiếp chính vương đã tắt thở từ hôm qua, nhưng trước khi chết còn dặn phải đợi đến khi xác mục rữa mới được mang đi hỏa táng, nghiền xương rải tro.”

Ta chấn động trong lòng, đến mức làm đổ cả vò rượu trong tay.

Phải mất một lúc lâu, ta mới đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía tấm bia mộ.

Tiêu Lẫm Uyên đang gục đầu bên bia, mặt trắng bệch, đã sớm chẳng còn chút sinh khí.

Nhưng trên gương mặt ấy… vẫn mang theo nụ cười.

Trong tay hắn, vẫn siết chặt một cây trâm ngọc.

Là cây trâm ta đã tặng hắn đêm tân hôn.

Trong ánh sáng của nến long phụng, hắn nắm tay ta, cài cây trâm ấy lên tóc, dịu dàng hỏi:

“Thanh Hằng… có bằng lòng cùng ta bạc đầu trăm năm chăng?”

“Ấy, cô nương… sao lại khóc rồi?”

Giọng của quan sai kéo ta trở về hiện thực.

Ta lau vội nước mắt bằng tay áo, gượng cười:

“Gió bụi lớn quá, bay vào mắt thôi.”

Ta thu dọn lại giỏ tre, quay đầu rảo bước về nhà.

Tiêu Lẫm Uyên… chàng vì ta mà bạc đầu thật rồi.

Chúng ta… đã không còn nợ nhau nữa.

【Toàn văn hoàn】

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap