Đi tới góc khuất của vương phủ, nơi mà thường ngày chẳng mấy ai lui tới, mới thấy náo nhiệt.
Trước tiểu viện cũ kỹ kia, người đứng chật như nêm.
Không chỉ có ngự y đại nội, mà cả những danh y nổi tiếng ở kinh thành cũng đều có mặt.
Bên cạnh còn có các cao tăng của Phật môn, đạo sĩ của đạo quán, và cả những thầy pháp ăn mặc kỳ quặc chẳng gọi nổi tên.
Thái hậu nhìn Tiêu Lẫm Uyên đầu bạc trắng xóa, vô cùng chấn động.
Tiêu Lẫm Uyên bước đến hành lễ, Thái hậu cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi:
“Gần đây ngươi làm cái trò rút thăm định trưởng tử đã khiến thiên hạ ầm ĩ, hôm nay còn định giở trò gì nữa?”
“Khám bệnh cho Thanh Hằng và bọn trẻ.”
Tiêu Lẫm Uyên trả lời như thể đang bàn chuyện trời mưa nắng.
Nhưng giữa ban ngày, Thái hậu chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Con trai bà, hình như đã điên rồi.
Tiêu Lẫm Uyên nói xong liền quay người, tiếp tục giám sát các thầy thuốc.
Chuyện của Thanh Hằng, hắn sẽ không để ai động tay chân nữa.
Thầy thuốc lần lượt vào trong, rồi lại lần lượt lắc đầu bước ra.
Sau khi tất cả đại phu đều nói với Tiêu Lẫm Uyên rằng không còn cứu được nữa, hắn lại khẽ cười.
Đám đại phu đều rùng mình, vội vã nhận tiền thưởng rồi chuồn đi.
Tiêu Lẫm Uyên không buồn để tâm, tiến thẳng đến trước mặt đám pháp sư, lớn giọng hỏi:
“Ai biết thuật cải tử hoàn sinh?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ biết lắc đầu.
Tiêu Lẫm Uyên thở dài: “Vậy có ai biết pháp luân hồi không?”
Không khí vẫn im phăng phắc như tờ.
Hồi lâu sau, một vị đại sư từ Quốc sư viện mới đứng ra khuyên nhủ:
“Vương gia, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.”
“Sinh tử có số, không thể cưỡng cầu.”
Đôi mắt Tiêu Lẫm Uyên lập tức đỏ hoe, lẩm bẩm: “Phải rồi, ông trời đã cho ta một cơ hội, vậy mà ta lại không biết trân trọng…”
Tất cả là do bản thân hiểu sai ý trời, mới dẫn đến sự trừng phạt tàn khốc này.
Thân vệ thấy hắn lại rơi vào trạng thái tự phong bế, đành thở dài giải tán đám đông.
Thái hậu sau khi biết được chân tướng, cũng chẳng thể mở miệng, bởi bà đã hứa với Thẩm Thanh Hằng.
Mà nói cho công bằng, tất cả những chuyện này… đều là do đứa con trai bà tự chuốc lấy.
Bà bước lên, vỗ nhẹ vai Tiêu Lẫm Uyên:
“Đã thế rồi, thì về sau sống yên ổn với ái thiếp của ngươi đi, không, là với trắc phi của ngươi.”
“Trắc phi là ta vì ngươi hết lần này đến lần khác khẩn cầu mới ban cho danh phận ấy. Ngươi cũng nên quản nàng cho tốt, đừng vọng tưởng gì đến vị trí vương phi nữa.”
“Phụ thân nàng ta từng làm trò trên sổ sách lương thảo quân nhu, hại chết Đại tướng quân Thẩm. Chưa bị diệt tộc đã là ân huệ lớn rồi.”
Tiêu Lẫm Uyên ngơ ngác ngẩng đầu: “Nhà họ Hứa… chẳng phải là người do người dựng chuyện vu cáo, để Thanh Hằng ngồi vững vị trí vương phi sao?”
Thái hậu giận đến không còn lời nào để nói:
“Tội chứng nhà họ Hứa rõ ràng như vậy, sao lại là ai gia vu cáo?”
“Còn nói vì để Thanh Hằng làm vương phi… Nhà họ Thẩm cả nhà chết trận sa trường, không còn ai sống sót, nhưng công trạng họ để lại đủ để Thanh Hằng làm cả hoàng hậu! Một cái danh vương phi, cần gì phải trừ đi một kẻ là nữ nhi của tội thần?”
Nói đến đây, Thái hậu nhíu chặt mày:
“Nói Thanh Hằng bị vạ lây vì nhà mẹ đẻ cũng đúng, nhưng ngươi nghĩ mà xem, nếu đổi là ngươi, với chuyện động vào lương thảo quân nhu thời chiến, ngươi có để lại mạng cho nhà ấy không?”
Lời ấy như sấm đánh giữa trời quang, soi tỏ tất cả dòng chảy ngầm từ kiếp trước đến nay.
Thì ra, ngay từ kiếp trước, đã sai rồi.
Hứa Nam Chi không phải do Thanh Hằng bức chết.
Mà là vì trong triều đang điều tra lại vụ án tham ô lương thảo năm xưa.
Những sâu mọt chưa bị moi ra khi ấy, tuyệt không thể để bất kỳ người nào từng biết nội tình sống sót.
Mà đời này, vì Tiêu Lẫm Uyên chẳng mấy để tâm triều chính, vụ việc kia vẫn chưa bị khơi lại.
Tiêu Lẫm Uyên phá lên cười lớn, hai hàng máu tươi trào ra từ khóe mắt.
Hắn chầm chậm bước vào phòng, ôm lấy thi thể của Thanh Hằng và hai đứa trẻ vào lòng.
Kẻ sai, thì phải chuộc tội.
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Thẩm Thanh Hằng.
“Thanh Hằng… chờ ta xử lý xong đám tội nhân ấy, sẽ đích thân xuống dưới, quỳ gối tạ lỗi với nàng.”
Kinh thành lập tức dấy lên một cuộc thanh trừng lớn, quan viên trong triều người người lo sợ.
Chỉ sợ lỡ nhìn sai một ánh mắt, sẽ bị Nhiếp chính vương chém bay đầu.
Thế nhưng trong dân gian lại vang khắp tiếng reo hò vui mừng.
Tiêu Lẫm Uyên tuy giết người như ngóe, nhưng từng tội trạng đều được ghi chép rõ ràng.
Đa phần đều dính líu đến vụ án tham ô lương thảo năm ấy.
Bách tính từng được Đại tướng quân Thẩm bảo hộ, không ai không vui mừng rơi lệ.
Ngay cả danh tiếng của Tiêu Lẫm Uyên cũng dần được cải thiện.
Đến cả nơi xa ngàn dặm như chỗ ta đang sống, cũng đã vang đến tin này.
Bà lão mang dưa quả đến bán tấm tắc cảm thán:
“Vị Nhiếp chính vương này quả thật có tình có nghĩa. Không những thay cố Đại tướng quân Thẩm thanh trừng bọn sâu mọt, mà còn nhớ nghĩa thân tình máu mủ. Triều thần mấy lần khuyên lập ngôi, ngài ấy đều từ chối.”