Kiếp trước, trước khi hắn xuất chinh, nàng ta đã tặng hắn con trùng này để phòng thân.

Mà cổ trùng sẽ không bao giờ cắn chủ nhân của nó.

Cho nên… vết thương trên người nàng ta là giả.

Sở Ninh Ninh yếu ớt ho ra một ngụm máu:

“Điện hạ… đây là độc cổ của Miêu Cương… thiếp e là không thể tiếp tục ở bên người…

Thiếp chỉ có một tâm nguyện… muốn chết ở thảo nguyên nơi ta và người lần đầu gặp nhau… chứ không phải trong cung lạnh lẽo này…”

Tay Tiêu Lâm Diên nắm lấy nàng ta, lực đạo vô thức siết chặt hơn.

Trong mắt hắn dâng lên sát ý và phẫn nộ.

Vì người phụ nữ trước mặt này, hắn đã từ bỏ ngôi vị Trữ quân,

từ bỏ Thánh nữ Miêu Cương, khiến phụ hoàng và mẫu hậu thất vọng,

suýt mất tất cả.

Nhưng nàng ta, chỉ toàn là tính toán.

Thậm chí còn dùng khổ nhục kế, chỉ để giả chết rời xa hắn.

“Sở Ninh Ninh, dù có chết… ngươi cũng phải chết bên cạnh ta.”

Trong mắt Sở Ninh Ninh lóe lên oán độc, nàng huýt sáo,

cổ trùng đã bị chém đôi lập tức lao lên cắn mạnh vào người Tiêu Lâm Diên.

Đau đớn dữ dội xâm chiếm đầu óc hắn.

“Tiêu Lâm Diên, ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta không nể tình!

Ngôi vị Thái tử dâng đến tay mà cũng để người khác cướp đi!

Không ngờ ngươi lại vô dụng đến thế!”

Chương 21

Trong cơn mê man, Tiêu Lâm Diên dường như nhìn thấy ta khi mười lăm tuổi,

đã từng thay hắn đỡ một mũi tên ám sát.

Giọng non nớt mà yếu ớt: “Điện hạ… thiếp… thích người…”

Có lẽ vì hận thù tích tụ quá lâu, tầm nhìn của hắn dần trở nên rõ ràng.

Hắn cố gắng giữ lấy chút khí lực cuối cùng, nhặt kiếm lên,

đâm mạnh vào lưng Sở Ninh Ninh đang quay mặt lại.

Phập!

Trường kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng vang lạnh lẽo.

Khi ám vệ chạy vào, Tiêu Lâm Diên chỉ còn lại một hơi thở mong manh.

“Trong kho… có một rương cổ trùng của Miêu Cương… sau khi ta chết, hãy chôn ta cùng với nó.”

“Hãy thay ta nói với Thái tử phi… xin lỗi… Nam Hàn Nguyệt… nếu có thể làm lại một lần nữa, ta nhất định…”

Chưa nói hết câu, hắn đã ngừng thở.

Cùng lúc đó, ta và Tiêu Trạch An đang lặng lẽ thâm nhập vào trại địch.

Ta điều khiển cổ trùng, cướp lấy thủ cấp của tướng địch.

Nhờ mưu lược xuất sắc của Tiêu Trạch An,

khác với đời trước phải đánh đổi rất nhiều,

chúng ta dễ dàng giành thắng lợi lớn.

Ngày khải hoàn, văn võ bá quan quỳ chờ ở cổng thành.

“Cung nghênh Thái tử và Thái tử phi hồi cung!”

Trên đường trở về, dân chúng hai bên đường rải hoa nghênh đón.

Hôm sau, lễ đăng cơ được cử hành long trọng,

Tiêu Trạch An nắm tay ta,

nghiêm trang bước lên ngôi báu, tiếp nhận sự triều bái của trăm quan.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”

Trong một lần ta mặc thường phục ra ngoài hái thuốc,

ám vệ của Tiêu Lâm Diên cuối cùng cũng tìm được ta.

Hắn quỳ xuống trước mặt ta, dâng lên một chiếc ngọc bội.

“Điện hạ lúc lâm chung luôn nắm chặt vật này trong tay.

Người nói… cả đời này phụ lòng nương nương, nếu có kiếp sau, nhất định…”

Ta không đón lấy, chỉ lặng lẽ nhìn về ngôi mộ cách đó không xa,

rất lâu sau mới bình thản mở lời:

“Dù có lặp lại bao nhiêu kiếp, ta cũng sẽ không bao giờ yêu Tiêu Lâm Diên nữa.”

“An táng đại hoàng tử và hoàng phi hắn cùng nhau đi.

Ngoài ra… đồ của Miêu Cương, không được chôn theo hắn.”

Tiêu Lâm Diên, không xứng.

Trở về cung, Tiêu Trạch An bất ngờ ôm chầm lấy ta từ phía sau.

“Nam Nguyệt… lần này, cuối cùng ta cũng bảo vệ được nàng rồi.”

Giọt lệ nóng hổi của chàng rơi xuống bàn tay ấm áp của ta.

Ta xoay người, chủ động hôn lên đôi môi ấm của người đàn ông ấy.

“Ta yêu chàng, Tiêu Trạch An.”

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap