Chương 17

Ta cụp mắt, không nói gì.

Khi cùng Tiêu Trạch An mặc triều phục đến đại điện tạ ơn hoàng thượng,

vừa đến cửa điện thì trông thấy Tiêu Lâm Diên đang quỳ dưới đất.

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.

Nhi thần nguyện nghe theo sự sắp đặt của phụ hoàng và mẫu hậu, cưới Thánh nữ Miêu Cương,Nam Hàn Nguyệt.

Là nhi thần hồ đồ, nhi thần sẽ đích thân xin lỗi nàng.

Xin phụ hoàng ban hôn cho nhi thần và Nam Nguyệt.

Về phần họ Sở thân phận thấp hèn, nhi thần sẽ để nàng ta an phận làm một trắc thất.”

“Cầu xin phụ hoàng, mẫu hậu thành toàn.”

Hoàng thượng giận dữ, ném chén trà thẳng xuống đất:

“Vô lý! Ngươi xem thánh chỉ là cái gì, xem trẫm là cái gì?

Hôn sự có phải trò đùa đâu!

Ngươi để văn võ bá quan nhìn ngươi thế nào?

Để thiên hạ bách tính nhìn hoàng thất thế nào?”

“Huống hồ, Nam Nguyệt thân là Thánh nữ Miêu Cương, phu quân nàng chỉ có thể là Trữ quân. Mà ngươi… hiện không có tư cách đó!”

Vết thương trên trán Tiêu Lâm Diên vừa kết vảy, nay lại nứt ra, máu chảy dọc theo má.

Trong mắt hắn là sự không cam tâm tột độ:

“Phụ hoàng, hôm đó tại đại điện, người được tâm cổ chọn rõ ràng là nhi thần!

Chắc chắn là Tiêu Trạch An đã uy hiếp Nam Nguyệt, ép nàng ta thay đổi kết quả!”

“Tiêu Trạch An suốt bao năm chỉ ăn chay tụng kinh trong chùa, làm sao có tư cách làm Trữ quân?

Bá quan và dân chúng làm sao tin phục được?”

Hoàng thượng cúi đầu phê tấu chương,

hoàng hậu thương xót nhi tử, lên tiếng giúp hắn cầu tình:

“Lời của Diên nhi không phải không có lý.

Dù tâm cổ chọn ai, cũng phải đủ tài đủ đức mới có thể gánh vác giang sơn này.”

Chương 18

Đứng bên ngoài điện, Tiêu Trạch An khẽ cúi đầu, khiến ta không nhìn rõ thần sắc nơi đáy mắt chàng.

Nhưng tay chàng nắm tay ta bỗng siết chặt hơn.

Tiêu Trạch An từ nhỏ đã là kỳ tài trong mắt các thái phó trong cung,

mưu trí xuất chúng, văn võ song toàn.

Muốn chứng minh bản thân không hề khó.

Chỉ là chàng có một nhược điểm chí mạng, chính là ta.

Nhưng ta, Thánh nữ Miêu Cương, chưa từng là nhược điểm của bất kỳ ai.

Ta nhẹ nhàng vỗ tay chàng:

“Điện hạ, thiếp sẽ trợ giúp chàng.”

Nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của ta,

đôi đồng tử đen thẳm của Tiêu Trạch An bừng sáng.

Chàng ngẩng đầu nhìn về phía long ỷ:

“Phụ hoàng, mẫu hậu, đại hoàng huynh nói rất có lý.

Vì để chứng minh trước thiên hạ, nhi thần nguyện xuất chinh, bình định Bắc địa và man di phương Nam, thống nhất giang sơn!”

Ta cùng hành lễ:

“Nhi thần xin được theo điện hạ xuất chinh, trợ chàng một tay.”

Hoàng thượng vui mừng, lập tức hạ chiếu:

“Đợi ngày các con khải hoàn trở về, chính là ngày kế vị của con!”

Hai mắt Tiêu Lâm Diên đỏ rực, gào lên xé ruột xé gan:

“Phụ hoàng không thể! Người xuất chinh thống nhất thiên hạ phải là nhi thần, Tiêu Lâm Diên!

Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh…”

“Ngông cuồng!”

Hoàng thượng quát lớn, đập mạnh long án:

“Người đâu! Áp đại hoàng tử về phủ, không có thánh chỉ không cho phép ra ngoài!”

Tiêu Lâm Diên bị cấm vệ khống chế, trừng mắt đỏ ngầu nhìn ta:

“Hàn Nguyệt… ta biết nàng giận ta vì đã bênh vực Sở Ninh Ninh.

Trước kia là ta sai… nàng hãy quay về bên ta như trước đây,

ta thề, đợi đến ngày nàng giúp ta bình định thiên hạ,

ta nhất định lập nàng làm hậu, sẽ không ai có thể lay chuyển vị trí đó của nàng!”

Chương 19

Ta cụp mắt nhìn hắn, hệt như ánh mắt hắn từng nhìn ta khi ta bị biến thành bù nhìn sống, chỉ toàn là chán ghét và căm hận,

không còn chút yêu thương như xưa.

“Đại hoàng huynh nói đùa rồi. Những lời như thế, phạm thượng vô cùng, từ nay xin đừng nhắc lại nữa.”

“Cả đời này của ta… chỉ có Thái tử là phu quân duy nhất.”

Tiêu Lâm Diên không thể tin nổi, bị lôi đi từng bước,

“Vì sao, Nam Hàn Nguyệt? Vì sao? Rõ ràng người nàng yêu là ta mà…”

Giọng nói của hắn dần tan vào trong đại điện.

Ta và Thái tử trở về Đông cung, bắt đầu lựa chọn tướng lĩnh và định ra kế sách chinh phạt.

Ba ngày sau, dưới sự tiễn đưa của toàn thể dân chúng trong kinh, chúng ta dẫn mười vạn đại quân hùng dũng rời kinh thành.

Tin tức nhanh chóng truyền tới phủ Đại hoàng tử đang bị phong tỏa.

Tiêu Lâm Diên giận dữ đá lật bàn sách:

“Tại sao? Nam Hàn Nguyệt sao có thể không gả cho ta!”

Một con cổ trùng đen sì rơi từ trong hộp ra.

Tiêu Lâm Diên nhặt lên, lặng lẽ nhìn thật lâu,

lúc này mới nhớ lại lời ta từng nói:

“Đây là chân ái cổ của Miêu Cương chúng ta. Nó có thể nhìn thấu mọi lời dối trá, chỉ cần nhỏ máu vào sẽ biết trong lòng người đó thật sự yêu ai.”

Trong đầu hắn hiện ra cảnh ta nhỏ máu vào cổ trùng,

nó phát ra ánh sáng hồng rực đẹp đến mê người.

“Tiêu Lâm Diên, huynh xem đi… ta thật sự rất yêu huynh.”

Nhưng vì sao, giờ đây cổ trùng lại biến thành đen ngòm?

Chẳng lẽ… ta thật sự đã không còn yêu hắn nữa?

Tiêu Lâm Diên giận đến mức suýt ném cổ trùng ra ngoài cửa sổ,

nhưng tay lại khựng lại, vì đây là một trong số rất ít những thứ ta để lại cho hắn.

“Điện hạ, thiếp có làm ít điểm tâm thanh nhiệt giáng hỏa.”

Sở Ninh Ninh bưng mâm bánh đi vào, giọng dịu dàng nhưng trong mắt lại lóe lên tia độc ác khi nhìn thấy cổ trùng.

Từ sau khi bị nhốt trong phòng củi, nàng ta như biến thành người khác.

Không còn la lối om sòm, mà trở nên nhu mì, dịu dàng săn sóc.

Vị ngọt thanh của canh bánh thấm vào cổ họng, khiến lòng Tiêu Lâm Diên mềm ra đôi chút.

Hắn nhìn người phụ nữ mà hắn đã yêu suốt hai kiếp, cuối cùng cũng mềm lòng.

“Sao nàng gầy đi vậy?”

“Thiếp mấy hôm nay thấy điện hạ phiền muộn, lo lắng cho người…”

Còn chưa kịp nói hết câu, một con cổ trùng phát sáng xanh lao thẳng về phía Tiêu Lâm Diên.

“Điện hạ, cẩn thận!”

Chương 20

Sở Ninh Ninh đẩy Tiêu Lâm Diên ra, tự mình chắn trước người hắn.

Nàng rên rỉ đau đớn.

Tiêu Lâm Diên lập tức rút kiếm chém cổ trùng làm đôi, ôm chặt nàng trong vòng tay.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ con trùng, sắc mặt hắn chợt trầm xuống.

Đây là cổ độc mà chính Sở Ninh Ninh đã từng dưỡng.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap