21

Không rõ đã mất bao lâu, cuối cùng anh cũng đến trung tâm giám định pháp y.

Trong kho lạnh chứa thi thể,

Anh cầm bản xét nghiệm DNA, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Sao… sao lại là Ôn Đường?

Sao lại là con bé… sao lại thật sự là nó chứ?”

Trợ lý Trần tiếp tục nói ra một tin như quả bom thứ hai:

“Báo cáo giải phẫu cho thấy… là tự tử.”

Trợ lý còn nói gì nữa, anh hoàn toàn không nghe lọt tai.

Bên tai anh chỉ còn vang vọng hai từ: Tự tử.

Tự tử.

Tự tử.

Lúc Ôn Đường tự tử, anh đang làm gì?

Anh đang bắn pháo hoa, cho bay máy bay không người lái với Ôn Tiểu Noãn.

Còn Ôn Đường, trước khi tự tử…

Cô ấy đang cầu xin anh, cầu xin được cùng đón sinh nhật.

“Anh ơi, em xin anh… hãy cùng em đón sinh nhật một lần thôi, được không?

Nếu không… em sẽ chết mất.”

Thế mà anh đã trả lời thế nào?

Anh nói: “Muốn chết thì chết sớm đi.”

Đó là câu cuối cùng, anh nói với Ôn Đường.

Nếu đêm đó, anh không nói câu độc ác ấy.

Nếu anh đồng ý.

Nếu anh về nhà, cùng cô ấy ăn bánh sinh nhật…

Thì cô ấy đã không chết.

Chính anh,

Là người đã giết chết Ôn Đường.

Chính tay anh, đã đẩy cô ấy từ tầng 28 xuống.

Anh cuối cùng cũng sụp đổ.

Ngồi bệt dưới đất, hai tay túm lấy tóc mình.

Rồi là hai tay, là bả vai, là toàn thân,

Bắt đầu run rẩy.

Từng tiếng khóc nghẹn ngào, đau đớn bật ra khỏi cổ họng anh.

22

Không rõ đã qua bao lâu.

Anh trai đứng dậy, lảo đảo rời khỏi trung tâm pháp y.

Rõ ràng là một con người còn sống sờ sờ,

Vậy mà giờ trông anh chẳng khác nào một cái xác không hồn.

Anh lên xe, nổ máy, hòa vào dòng xe trên đường.

Chiếc xe lắc lư giữa làn đường như thể người say rượu cầm lái.

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng mắng chửi từ những chiếc xe khác vọng tới.

Có người còn hạ cửa kính, chửi thẳng vào mặt anh.

Nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận gì,

Chỉ đờ đẫn nhìn phía trước, nhìn con đường về nhà.

Trong miệng thì thào:

“Phải mừng sinh nhật cho Đường Đường.”

“Đã hứa rồi mà, là phải bù sinh nhật cho Đường Đường…”

Về đến nhà, anh lập tức chạy đến bàn trà.

Nhưng phát hiện chiếc bánh sinh nhật đặt ở đó… đã bị mở ra.

Toàn bộ dâu tây biến mất,

Lớp kem và phần cốt bánh bị moi móc loang lổ.

Ôn Tiểu Noãn nghe thấy động tĩnh, tay bưng phần bánh dở bước ra khỏi phòng:

“Anh ơi! Anh về rồi à?

Em gọi mãi mà không bắt máy…”

Anh không thèm nhìn cô lấy một cái.

Chỉ chăm chăm dán mắt vào chiếc bánh kem bị phá tan nát kia.

“Là ai cho em đụng vào bánh đó?”

Ôn Tiểu Noãn vẫn chưa nhận ra chuyện gì,

Cô thản nhiên đáp:

“Em đói, lại muốn ăn bánh dâu, nên mở ra ăn thôi mà.

Dù sao thì Ôn…

Dù sao thì chị Đường Đường cũng không biết đi đâu rồi còn gì.”

Anh đột ngột ngẩng đầu, mấy bước lao tới.

Không chút do dự, vung tay đánh rơi phần bánh trên tay cô.

“Là ai cho em ăn bánh của Đường Đường?!

Sao em có thể ăn bánh của con bé?!”

Cái tát ấy lực rất mạnh,

Tay Ôn Tiểu Noãn lập tức đỏ bừng, cô khóc òa lên:

“Anh… anh làm gì vậy…”

Nhưng khi ngẩng đầu thấy sắc mặt của anh,

Cô lập tức im bặt.

Tôi cũng chưa từng thấy anh trai như vậy.

Giữa hàng lông mày anh toát ra sát khí,

Đôi mắt đỏ rực như nhiễm máu, đáng sợ đến cực độ.

23

Anh trai muốn đi mua lại chiếc bánh sinh nhật mới cho tôi.

Không để tâm đến Ôn Tiểu Noãn nữa, anh quay người bước ra ngoài.

Lúc đợi thang máy, anh lại chợt nhớ ra,

Cần phải mang theo món quà sinh nhật đã chuẩn bị cho tôi.

Anh quay trở lại,

Nhưng vừa đến cửa, chợt nghe thấy tiếng nói từ phòng Ôn Tiểu Noãn.

Ban đầu anh không để ý, nhưng lại nghe thấy có nhắc đến tên tôi.

Anh khựng lại.

Lặng lẽ bước tới gần cửa phòng cô.

Bên trong, là giọng nói đầy tức tối:

“Hệ thống, tại sao ngay cả khi Ôn Đường chết rồi, độ hảo cảm của Ôn Dật dành cho tôi lại tụt dốc không phanh?

Tôi cố ý nói với anh ta rằng sinh nhật tôi trùng với Ôn Đường, chính là để dụ anh ta đi chơi hôm đó!

Chỉ cần anh ta không ở bên cô ta dịp sinh nhật, cô ta nhất định sẽ chết!

Chỉ cần con tiện nhân đó chết rồi, thì Ôn Dật sẽ là của một mình tôi!”

Rầm!

Cửa phòng bị anh đạp văng.

Cơn giận nuốt chửng lý trí, anh túm lấy cổ cô ta, đôi mắt đỏ ngầu:

“Không phải em nói không biết hệ thống là gì sao?!

Em vừa gọi ai là hệ thống?!

Trả lại đây! Trả Đường Đường lại cho tôi!!”

Ôn Tiểu Noãn bị anh bóp cổ gần nghẹt thở, cố sức nói:

“Anh… buông… buông em ra…

Dù anh… bóp chết em, thì… Ôn Đường… cũng không thể quay về…”

Anh đẩy mạnh cô ta ra, toàn thân như kiệt sức, ngã phịch xuống đất.

Phải rồi.

Ôn Đường đã chết.

Con bé chết rồi.

Vĩnh viễn không thể quay về được nữa.

24

Thì ra… Ôn Tiểu Noãn cũng có hệ thống.

Nhưng hệ thống của cô ta không cùng chiều không gian với hệ thống của tôi,

Nên hệ thống của tôi không thể phát hiện ra.

Sau này, hệ thống của tôi nghe ngóng được từ các đồng nghiệp,

Nhiệm vụ của Ôn Tiểu Noãn cũng là công lược anh trai.

Chỉ cần khiến độ hảo cảm của anh đạt đến 100 điểm, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Thế nhưng, để đạt mục tiêu,

Cô ta và hệ thống của mình đã sử dụng thủ đoạn gian lận,

Sau khi bị phát hiện, bị tổng bộ xử phạt nghiêm khắc.

Hệ thống của cô ta bị giải thể tại chỗ.

Còn cô ta bị thợ săn thời không truy đuổi.

Trong lúc trốn chạy, gặp tai nạn xe hơi.

Toàn thân liệt nặng, cả đời nằm liệt giường, ăn uống vệ sinh đều không thể tự lo.

25

Sau đó, anh trai chôn cất tôi bên cạnh mộ của bố mẹ.

Bức ảnh trên bia mộ là ảnh thẻ sinh viên được rửa ra.

Trong ảnh, tôi mang vẻ mặt xa cách, không có nụ cười.

Anh thường đến trước mộ tôi, quỳ suốt cả ngày.

Sắc mặt trống rỗng, như đã mất đi bảy hồn sáu vía, lẩm bẩm:

“Đường Đường, là anh… đã có lỗi với em.

Kiếp sau, lại làm em gái của anh có được không?

Anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt,

Bù đắp hết mọi lỗi lầm kiếp này.”

Không.

Ôn Dật.

Em không hận anh.

Nhưng nếu có kiếp sau,

Em không muốn… có bất kỳ liên hệ nào với anh nữa.

(Hết).

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap