CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/sinh-nhat-cuoi-cung-cua-em/chuong-1-sinh-nhat-cuoi-cung-cua-em/

Đều là em gái sao?

Anh à.

Trong lòng anh, thật sự từng xem em là em gái chưa?

Khóe mắt tôi bỗng dâng lên một làn sương mờ.

Thấy anh không còn giận, Ôn Tiểu Noãn lập tức nũng nịu dựa vào cánh tay anh.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, dặn:

“Dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất viện về nhà.

Ôn Đường không nghe điện thoại, chắc chưa biết là tụi mình sẽ bù sinh nhật cho con bé.”

Bù không được nữa rồi, anh à.

Mãi mãi… cũng không thể bù được nữa.

18

Anh trai đưa Ôn Tiểu Noãn về nhà, lúc đó đã gần một giờ chiều.

Hiện giờ trường đang trong kỳ nghỉ hè.

Những ngày thường, tầm giờ này tôi sẽ nấu cơm xong xuôi, ngồi trong phòng khách chờ anh tan làm trở về.

Nhưng hôm nay thì không.

Trong nhà không có bóng dáng tôi,

Thậm chí, không còn cả hơi thở của tôi.

Khi anh đặt quà và bánh kem lên bàn trà, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc bánh hôm qua.

Anh khẽ nhíu mày.

Chắc đang thắc mắc vì sao tôi không dọn dẹp chiếc bánh đó đi.

“Ôn Đường sao còn chưa dậy?”

Ôn Tiểu Noãn bực bội bĩu môi: “Chắc còn đang ngủ nướng đấy mà.”

Cô khoác tay anh, ngẩng đầu làm nũng:

“Anh ơi, em đói rồi, anh nấu cơm cho em nha~

Em muốn ăn sườn chua ngọt, món sườn chua ngọt anh làm là ngon nhất luôn đó.”

Anh trước nay luôn chiều theo mọi yêu cầu của cô.

Nhưng lần này, anh không trả lời.

Anh rút tay ra, sải bước đi về phía phòng tôi.

Gõ cửa.

“Ôn Đường, em có ở trong đó không?”

Không có hồi âm.

Anh gõ thêm mấy cái.

“Ôn Đường?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Anh xoay nắm cửa. Cửa mở.

Bên trong trống không.

Anh khựng lại, vẻ mặt thoáng hiện lên sự hoảng loạn.

Sau đó, anh quay người đi tìm trong bếp, nhà tắm, phòng làm việc.

Thậm chí cả phòng của Ôn Tiểu Noãn và phòng anh, cũng đều kiểm tra.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi đâu.

Ôn Tiểu Noãn thấy bộ dạng đó của anh, lại khẽ nhếch môi cười một cách kỳ lạ.

Hệ thống cũng phát hiện ra điều đó.

【Ký chủ, cô ta… có gì đó không bình thường.】

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Chẳng lẽ… cô ta đã biết tôi chết rồi?

19

Anh đứng giữa phòng khách,

Người luôn điềm tĩnh như anh lúc này trông hệt như ruồi mất đầu.

Anh lại lấy điện thoại ra, gọi cho tôi.

Giọng nữ máy móc vang lên:

【Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.】

Sự bất an trong lòng anh bắt đầu lan rộng, như thủy triều âm thầm dâng lên, nuốt chửng mọi giác quan.

Tôi nhìn về phía bàn trà,

Điện thoại của tôi vẫn đang nằm im bên cạnh chiếc bánh kem,

Chắc đã cạn pin và tắt nguồn.

Bất ngờ, anh chụp lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài.

“Anh ơi, anh đi đâu vậy, , ”

Tiếng của Ôn Tiểu Noãn bị chặn lại sau tiếng cửa đóng sầm.

Xuống thang máy, anh vội vã bước ra khỏi tòa nhà.

Nhưng khi vừa xuống vài bậc thang, anh đột nhiên khựng lại.

Vì anh chợt nhận ra,

Anh không hề biết… phải đi đâu để tìm tôi.

Về cô em gái mười tám tuổi của mình,

Anh hoàn toàn không biết gì cả.

Bản tin thời tiết dự báo hôm nay có mưa.

Lúc này, mây đen đã tích tụ trên đầu.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ.

Hình như, anh bắt đầu… hối hận.

Hối hận vì đã không tốt với Ôn Đường.

Anh thậm chí bắt đầu cầu xin trời xanh,

Cầu xin cho Ôn Đường mau chóng trở về nhà.

Anh hứa sẽ đối xử tốt với Ôn Đường,

Tốt như cách một người anh trai thật sự nên đối xử với em gái mình.

Anh cúi đầu, luống cuống lấy điện thoại ra,

Mở khóa, vào WeChat, lại mở cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi.

Từng chữ, từng chữ được gõ ra:

【Đường Đường, em đi đâu rồi? Mau về đi, anh mua bánh kem và quà cho em rồi.】

Tin nhắn vừa được gửi đi.

Một cuộc gọi đến.

Trên màn hình hiện: Trợ lý Trần.

Tay anh bất ngờ run lên.

Anh đứng dưới trời đầy mây, ấn nút nghe máy.

“Bác sĩ pháp y Ôn, kết quả xét nghiệm DNA đã có rồi.”

20

Tim tôi như thắt lại ngay khoảnh khắc đó.

Nhưng anh dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Anh bình tĩnh đáp:

“Được, cứ liên hệ người nhà nạn nhân là được.”

Nói xong, anh định bước tiếp xuống bậc thang.

Nhưng câu nói tiếp theo của bên kia khiến anh đứng chết trân tại chỗ:

“Nạn nhân… chính là em gái anh, Ôn Đường. Xin chia buồn!”

Trên bầu trời, tiếng sấm đầu tiên vang lên.

Trong nháy mắt, mưa xối xả trút xuống.

Điện thoại anh rơi xuống đất, nước mưa bắn tung lên màn hình.

Mưa mỗi lúc một lớn.

Anh cứ đứng đó, bị mưa dội ướt sũng.

Tóc mái dính bết vào trán,

Nước mưa trượt xuống khuôn mặt, chảy dài xuống cằm.

Rất lâu sau.

Anh như kẻ phát điên,

Lao về phía bãi đỗ xe dưới màn mưa.

Tới nơi, anh trượt chân suýt ngã.

Anh vội bám lấy tay nắm cửa xe, lau vội nước trên mặt.

Mở cửa, ngồi vào xe.

Tay cầm chìa khóa run đến nỗi không tra vào ổ được.

Anh phải dùng tay còn lại giữ chặt cổ tay mình.

Cuối cùng xe cũng nổ máy.

Trong mưa gió cuồng loạn,

Anh lái xe lao đi như điên.

Linh hồn tôi ngồi ở ghế sau,

Không nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc đó là gì.

【Ký chủ, anh trai cô… thật sự quan tâm đến cô.】

【Nhưng… tất cả đều đã quá muộn.】

Đúng vậy.

Tất cả… đã quá muộn rồi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap