8

Tôi cứ tưởng sau khi bọn họ bị bắt, mọi chuyện đã kết thúc.

Nào ngờ, ngay trước ngày nhập học, tôi lại thấy họ xuất hiện trước cổng nhà bà ngoại.

Vừa thấy tôi, Từ Nhược Vân lập tức cười khẩy:

“Cảnh sát nói rồi, dù tôi đã thả cóc khiến Giang Trầm Húc ngã cầu, nhưng người cuối cùng cứu cậu ta vẫn là tôi.”

“Cho nên tôi và ba chỉ bị ‘giáo dục tư tưởng’ vài câu, nộp ít tiền phạt rồi thả ra thôi!”

“Thấy chưa? Ngay cả cảnh sát cũng đứng về phía tôi!”

Bà ngoại nghe thấy tiếng, liền xách chổi chạy từ trong sân ra.

Vừa thấy ba tôi, bà liền giơ chổi đánh:

“Đồ cầm thú! Mày còn dám đến tìm Miên Miên? Cút ngay cho tao!”

“Má… má nghe con nói…” Ba tôi lúng túng né tránh, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn căn nhà tứ hợp viện sau lưng bà.

Mắt ông ta trợn to, giọng run rẩy:

“Hồi trước Tống Đình (mẹ Miên Miên) không phải nói căn nhà này là đi thuê sao? Sao giờ vẫn chưa dọn đi?”

Tôi chắn trước mặt bà, mỉa mai:

“Thuê à? Đó là mẹ tôi sợ ông tự ti nên mới nói vậy thôi!”

Tôi nghiến răng từng chữ:

“Lúc mẹ tôi sắp chết vẫn còn lo cho ông, còn ông thì sao? Bà vừa mất mấy tháng đã cưới ngay Lý Mỹ Linh! Ông không thấy nhục à?!”

Lý Mỹ Linh nghe vậy, bực tức chửi nhỏ:

“Con tiện nhân xui xẻo!”

Rồi kéo tay ba tôi nói:

“Chồng à, chắc Tống Đình sợ anh tranh giành tài sản nên mới giấu chuyện căn nhà thôi nhỉ?”

Nghe vậy, mặt ba tôi lập tức biến sắc.

Ông ta quay sang nhìn bà ngoại, ngang ngược nói:

“Mẹ, dù sao con cũng là con rể của mẹ. Mẹ ở tứ hợp viện, mà lại để con và Miên Miên ở nhà thuê, vậy có hợp lẽ không?!”

“Miên Miên là con gái duy nhất của Tống Đình! Tương lai căn nhà này cũng là của nó! Trước khi nó lấy chồng, nên sang tên cho con mới phải!”

Nghe vậy, mắt Từ Nhược Vân sáng rực:

“Đúng đó! Ba nói đúng!”

Bà ngoại tức đến bật cười:

“Muốn sang tên cho mày? Để mày và con hồ ly nhỏ kia hưởng phúc chắc? mày lấy cái gì mà đòi?!”

Ba tôi bị mắng đến đỏ mặt, vẫn cố chấp gào lên:

“Tôi nuôi nó lớn, không có công cũng có sức!”

Bà ngoại cười khẩy:

“Nuôi nó? mày nuôi nó bằng cái gì?!”

Bà chỉ tay thẳng vào mặt ông ta:

“Tiền tao gửi hàng tháng dưới danh nghĩa Miên Miên mày còn chưa thấy đủ?!”

“Tiền tao đưa, mày thật sự dùng được bao nhiêu cho con bé?!”

Bà kéo tay áo tôi lên, tôi chưa kịp ngăn, vết bầm tím xanh đỏ chằng chịt dưới ánh mặt trời hiện rõ mồn một.

Mắt bà đỏ lên, giọng nghẹn lại:

“mày có biết vì sao giữa trời nóng thế này mà nó vẫn phải mặc áo dài tay không?!”

“Tao nói cho mày biết! Vết roi mày đánh nó, cả đời cũng không xóa được!”

“Mày không xứng làm cha của nó!”

“Vậy mà giờ còn dám mặt dày đòi tao sang tên nhà cho mày?! Mày có bị bệnh không?!”

Ba tôi nghe vậy thì không thèm giấu nữa, nổi điên gào lên:

“Bà thiên vị! Bà lúc nào cũng thiên vị!”

“Tôi nuôi Miên Miên vất vả thế nào?! Làm lụng vất vả sớm hôm, ăn uống gì chẳng tốn tiền?!”

Ông ta chỉ vào tứ hợp viện, mắt như muốn lòi ra:

“Căn nhà này vốn nên là của tôi! Tống Đình là vợ tôi, tài sản của bà ấy đương nhiên phải thuộc về tôi!”

Lý Mỹ Linh lập tức phụ họa, giọng điệu đầy châm chọc:

“Phải đấy! Cất giấu một căn nhà to thế mà để mặc chúng tôi đi thuê nhà, không phải cố tình sao?”

Tôi nhìn bộ mặt tham lam ghê tởm của hai người chỉ thấy buồn nôn.

Thấy bà ngoại không chịu nhượng bộ, Từ Nhược Vân đột nhiên phá lên cười điên loạn:

“Hahahaha! Không cho thì thôi!”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy độc ác:

“Đã vậy, tôi cũng sẽ không để cô sống yên đâu!”

Cô ta rút điện thoại, ngón tay bấm liên tục:

“Tôi sẽ nói cho cả thế giới biết, Giang Vũ Miên cô là đồ lừa đảo! Cô đã cướp mất suất tuyển thẳng của tôi bằng thủ đoạn bẩn thỉu!”

“Điểm thi đại học của cô chắc chắn là giả!”

Bà ngoại tức đến run người, giơ chổi lên định đánh:

“Con nhỏ độc ác này!”

Trong lúc giằng co, Từ Nhược Vân bất ngờ đẩy mạnh,

Bà ngoại ngã nhào xuống đất.

“Bà ơi!” Tôi vội lao đến đỡ, thấy cổ tay bà đã sưng vù lên.

9

Thấy bà ngoại bị thương, ba tôi không những không tỏ ra chút lo lắng nào, mà còn hả hê nói:

“Thế thì tốt quá! Mẹ cũng lớn tuổi rồi, nên vào viện dưỡng lão hưởng phúc đi!”

“Còn căn tứ hợp viện thì để tụi con ở, ngày nào cũng có thể qua thăm mẹ nha!”

Tôi siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên xé nát miệng bọn họ.

Đúng lúc ấy, hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng ồn đã kéo tới.

Mọi người vừa thấy tình trạng của bà ngoại, lập tức đứng ra bảo vệ:

“Lũ súc sinh các người! Ăn hiếp người già thì giỏi lắm sao?!”

“Chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Từ Nhược Vân lại chẳng mảy may sợ hãi, cười khẩy:

“Báo cảnh sát? Tùy các người! Dù sao các chú cảnh sát cũng chẳng làm gì được tôi!”

Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen phanh gấp dừng lại trước cổng.

Giang tổng dẫn theo Giang Trầm Húc bước xuống.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap