CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/roi-xa-bong-toi/chuong-1-roi-xa-bong-toi/

Nếu không phải tôi đã sống lại, ai mà biết cần quay trước từ khi nào?

Chỉ thấy trong video, Giang Trầm Húc đang chăm chú lấy tập tài liệu ôn thi trong cặp ra.

Giây sau, không hiểu nhìn thấy gì, cậu ta hoảng hốt quăng tài liệu xuống đất, cả người loạng choạng ngã về phía lan can.

Lan can gãy rời, cậu lập tức rơi xuống sông.

Không đến vài giây, Từ Nhược Vân từ ngoài khung hình chạy vào, nhảy xuống theo.

Thấy đoạn này, Từ Nhược Vân thở phào:

“Thì ra chỉ có vậy! Cái này chẳng chứng minh được gì cả! Rõ ràng là tôi đã cứu bạn học Giang mà!”

Tôi cười, tua lại đoạn Giang Trầm Húc lấy tài liệu, phóng to hình ảnh.

Cho đến khi trên màn hình hiện rõ, một con cóc nằm trong tập tài liệu.

Sắc mặt Giang tổng lập tức đen kịt, gào lên:

“Con trai tôi từ nhỏ đã dị ứng với cóc! Chỉ cần đụng phải là sẽ chóng mặt! Đây chính là lý do nó mất thăng bằng và ngã vào lan can!”

Mọi người bàn tán xôn xao:

“Trong cặp đang yên đang lành sao lại có cóc? Kỳ lạ thật!”

“Không thể nào! Giang Trầm Húc dị ứng cóc, người nhà họ Giang chắc chắn phải cẩn trọng lắm chứ! Sao lại xảy ra lỗi sơ đẳng vậy?”

Từ Nhược Vân nhìn rõ hình ảnh, hoảng hốt lắc đầu:

“Cho dù… cho dù không phải Giang Vũ Miên cố ý hãm hại… nhưng người cứu cậu ấy là tôi mà…”

“Các người không muốn cảm ơn thì thôi… tôi không chấp… hôm nay đến đây thôi…”

Vừa nói, cô ta liền quay đầu định rời đi.

Nhưng người nhà họ Giang đã chắn trước mặt cô ta.

Trợ lý sau lưng Giang tổng lấy ra vài tấm ảnh, giọng lạnh lùng:

“Mấy tấm này là camera của khu chợ gần trường chụp lại.”

“Chiều hôm trước ngày xảy ra chuyện, camera ghi rất rõ cô mua hai con cóc.”

“Còn tấm này là camera trong trường, quay lại lúc cô lén lút nhét cóc vào cặp thiếu gia trước khi đến điểm thi.”

Từ Nhược Vân hoàn toàn hoảng loạn, giật lấy ảnh:

“Các người nhận nhầm người rồi! Sao có thể là tôi được!”

Trợ lý cười nhạt, lấy thêm một chiếc máy tính bảng.

Trên màn hình là đoạn video rõ ràng cảnh Từ Nhược Vân gọi điện thoại cho Lý Mỹ Linh ở cầu thang trường học.

Chỉ thấy Từ Nhược Vân đắc ý nói vào điện thoại:

“Mẹ cứ yên tâm đi! Con đã điều tra kỹ rồi, thiếu gia nhà họ Giang – Giang Trầm Húc – sợ nhất là cóc!”

“Con còn quan sát rồi, mấy hôm trước đi xem điểm thi, con thấy cậu ta cứ thích đứng trên cầu ôn bài!”

“Chỉ cần ngày mai con thả cóc vào cặp cậu ta, cậu ta nhất định sẽ giật mình lùi về sau!”

“Ba cũng đã giúp con nới lỏng mấy thanh chắn cầu rồi, chỉ cần cậu ta ngã xuống, con sẽ lập tức nhảy theo cứu! Con thông minh không?”

7

Từ Nhược Vân kịp phản ứng, hét lên rồi nhào đến định giật lấy chiếc máy tính bảng.

Nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào được, thì đã bị Giang tổng đá một cú mạnh ngã lăn ra đất:

“Đồ khốn! Dám hại con trai tôi mà còn mặt dày xuất hiện ở đây!”

“Tôi đã điều tra hết điện thoại của Giang Thiên Xuyên và Lý Mỹ Linh rồi, trong đó ghi rõ rành rành – chính cô vì muốn tạo nên hình tượng anh hùng cứu người trong kỳ thi đại học mà tự đạo diễn toàn bộ! Muốn nhờ đó được đặc cách tuyển thẳng! Cô còn gì để nói?!”

Thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.

Sau đó tất cả đồng loạt đỏ mặt, chỉ vào Từ Nhược Vân chửi rủa:

“Thì ra tất cả đều là màn kịch cô tự dựng lên?!”

“Trời ơi! Suýt nữa thì tôi bị cô lừa rồi! May mà nhà họ Giang điều tra ra hết, nếu không chẳng biết cô còn gạt được bao nhiêu người!”

“Cô còn dám vu oan cho chị mình?! Đúng là độc ác đến cùng cực!”

Từ Nhược Vân bị mắng đến run rẩy, ngồi bệt xuống đất.

Ngay giây sau, cảnh sát đã đến, họ gật đầu chào Giang tổng rồi quay sang ba người kia đeo còng tay:

“Các người bị tình nghi cố ý gây thương tích và hủy hoại tài sản công. Mời về đồn điều tra!”

Ba tôi lúc này mới hoảng hốt, túm lấy tay áo tôi, vừa khóc vừa cầu xin:

“Miên Miên! Dù sao ba cũng là ba ruột con mà! Cứu ba với!”

Tôi hất mạnh tay ông ta ra, lạnh nhạt cười nói:

“Tôi không có người cha nào bao che và đồng lõa với kẻ hại người như ông.”

Nói xong, cảnh sát lập tức áp giải họ rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Giang tổng dịu giọng hỏi tôi:

“Sao cháu lại biết mà quay đoạn video ấy từ trước?”

Tôi suy nghĩ rồi đáp:

“Cháu vốn chỉ định quay lại cổng trường làm kỷ niệm thôi, không ngờ lại vô tình ghi lại được cảnh đó.”

“Ban đầu cháu cũng bị Từ Nhược Vân lừa, nghĩ rằng cô ta thật lòng cứu người nên mới đăng lên mạng, dù sao cũng là việc tốt.”

“Cháu thật không ngờ…”

Tôi còn chưa nói hết, Giang tổng đã cười:

“Đừng căng thẳng, ta chỉ hỏi vậy thôi. Nếu không có cháu đăng đoạn video đó, ta cũng không kịp thời tra ra sự thật. Đây đều là công lao của cháu.”

“Huống hồ, họ là người thân của cháu, mà cháu vẫn dám đứng ra nói ra sự thật, rất đáng quý.”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng, thậm chí có người cúi đầu xin lỗi tôi.

Hiệu trưởng cẩn thận đưa lại tờ giấy báo trúng tuyển cho tôi, mỉm cười tán dương:

“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật.”

“Thầy biết nguyện vọng một của em là Đại học Thanh Hoa, và thật sự, em rất xứng đáng với nó.”

Tôi nắm chặt tờ giấy báo trong tay, lần đầu tiên cảm thấy, mình thật sự sống lại rồi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap