Vì thế tổ huấn nhà Giang quy định: mỗi đời chỉ được chọn một thứ để kế thừa, không được để lộ quá nhiều.
Cũng vì thế, người nhà họ Giang thông minh hơn người thường, khiến tiên đế chú ý đến.
Nếu tiên đế là một minh quân, đem những sách ấy hiến tặng triều đình cũng chẳng sao.
Nhưng ông ta vốn chẳng đoái hoài dân chúng, chỉ biết hưởng lạc.
Với loại người đó, sở hữu kho báu này chẳng khác nào tự đưa đầu vào rọ.
Tất nhiên, Triệu Nhiên cũng chẳng phải minh quân.
Nhưng ta không vội. Không phải Quý phi vừa mới có thai đó sao?
10.
Ta là hoàng hậu, tuy ngu ngơ, nhưng những năm gần đây Triệu Nhiên thuận buồm xuôi gió.
Cũng nhờ phụ thân ta biết cách làm ăn, mang lại lợi ích cho nhiều vùng đất.
Dưới trướng ông là nhóm học trò nghèo khổ, đầy chí lớn vì nước vì dân, được phụ thân cưu mang và tạo điều kiện phát huy tài năng, khiến không ít địa phương cải thiện được cuộc sống.
Quý phi hạ sinh long phượng thai, ta yêu quý lắm, ngày nào cũng gọi hai đứa nhỏ tới chơi.
Chuyện hậu cung, ta không quản, Quý phi thì ngày càng quyền thế, có con trai con gái, tương lai chắc chắn sẽ mẫu bằng tử quý.
Nhưng đột nhiên, biên ải truyền đến tin khẩn.
Triều đình lo lắng bất an, nhiều người khuyên Triệu Nhiên thân chinh chinh phạt.
Hắn bị đẩy ra tiền tuyến, không còn đường lui.
Trận chiến ấy kéo dài suốt hai năm, hắn vậy mà còn sống trở về, quả là đáng mừng.
Chỉ là, trong từng ấy năm, hắn dẹp loạn ngoại bang, thì Tam hoàng tử cũng âm thầm lớn mạnh.
Năm đó Thái hậu để diệt trừ Thục phi, sau khi tiên đế chết, đã ép nàng phải tuẫn táng.
Đó là mối huyết hải thâm thù, Tam hoàng tử sao có thể không hận?
Khi Triệu Nhiên dẫn quân khải hoàn về, liền bị phản quân của Tam hoàng tử chặn ngoài cổng thành.
Quân vừa chiến đấu, vừa kiệt sức, không còn khả năng chống đỡ.
Tam hoàng tử đánh nhau với hắn gần như cầm hòa, còn Tịch Vi Nhiên thì đứng trong thành, không chịu mở cửa.
Nàng sợ chết, tay trái tay phải đều là con cái, nếu Triệu Nhiên chết, con lên ngôi, nàng sẽ trở thành Thái hậu.
Triệu Nhiên hiểu tất cả, nhẫn nhịn giữ lại một hơi thở cuối cùng.
Đêm đó, ta bí mật mở cổng thành, đưa hắn vào cung.
Hắn vừa thấy ta liền bật khóc:
“A Yên, không ngờ cuối cùng lại là nàng cứu ta…”
Ta vẫn mang dáng vẻ ngốc nghếch như cũ, khiến lòng hắn càng thêm căm hận Tịch Vi Nhiên.
Ngay trong đêm ấy, cung đình đại loạn.
Triệu Nhiên, Tịch Vi Nhiên và Thừa tướng đồng quy vu tận.
Hoàng cung bốc cháy dữ dội, không ai dập nổi.
Cuối cùng, cả Thái tử và Công chúa cũng chết trong biển lửa.
Ta và phụ thân đứng ngoài cửa điện, nhìn ngọn lửa bừng bừng.
Cha nói:
“Không biết kết cục này là đúng hay sai.”
“Cha, tổ phụ đã từng nói, đừng tùy tiện can thiệp vào nhân quả của thế gian. Tất cả bọn họ, chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.”
“Con nói đúng.” Cha gật đầu.
Trận đại hỏa thiêu ấy thiêu ròng rã ba ngày ba đêm mới dập được.
Hoàng cung chỉ còn lại một vị hoàng hậu ngốc nghếch, cùng một đứa bé, thất hoàng tử do một cung nữ sinh ra.
Đó là giọt máu duy nhất còn lại của Triệu Nhiên.
Nó trở thành tân hoàng đế.
Ta ôm lấy đứa bé nhỏ xíu, nói khẽ:
“Đừng sợ, sau này mẫu hậu sẽ luôn ở bên con.”
“Vâng, mẫu hậu. Sau này con nhất định sẽ làm một vị hoàng đế vì dân vì nước.”
“Được.” Ta gật đầu.
Ta tin rằng, nó nhất định sẽ trở thành minh quân.
Mẫu thân của nó chẳng có nổi phong hiệu, là do ta âm thầm cứu.
Đứa trẻ này do ta tự tay nuôi nấng, dạy dỗ từ nhỏ, nhất định không phải loại vua mù quáng vô tình.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Những tháng ngày giả điên giả dại ấy, tưởng như mới hôm qua, vậy mà ta đã sống như vậy suốt bao năm.
(Hết)