Ta thầm lườm một cái, nhưng hoàng đế thì đâu dễ bị gạt:

“Mụ mụ sao lại dạy A Yên hiểu về cá nước hoan hỉ?”

Một câu khiến Triệu Nhiên nghẹn họng, không dám nói thêm gì nữa.

Tịch Vi Nhiên cũng không dám hé môi.

Hoàng đế hừ lạnh:

“Con gái Thừa tướng mà dạy dỗ như thế này, thật khiến trẫm mở rộng tầm mắt. Còn ngươi, Thái tử…”

“Chỉ vì bênh vực nàng mà ngươi lại hồ đồ phải trái, định trừng phạt mụ mụ trung thành bảo vệ chủ tử. Triệu Nhiên, ngươi như thế, trẫm sao có thể yên tâm giao giang sơn cho ngươi? Sau này trong tay ngươi sẽ còn bao nhiêu vụ án oan sai nữa?”

Tội danh này, quả thật không nhỏ.

Nhưng đó chính là đế vương.

Thời gian gần đây, nhờ vào vài tin tức mà ta bí mật truyền tới tai hoàng đế, ông ta đã bắt đầu sinh lòng đề phòng.

Dù yêu thương Thái tử đến đâu, trong lòng ông vẫn có vết rạn, vì Triệu Nhiên đã có dã tâm đoạt vị.

Thế nên, nhân chuyện này, ông liền nhân cơ hội răn đe Thái tử.

Triệu Nhiên sợ đến luống cuống, cuối cùng hoàng đế hạ lệnh:

Tịch Vi Nhiên phải chép kinh cầu phúc cho Thái hậu, đến khi thật sự hiểu được tôn ti, biết kính trọng ta thì mới được ra khỏi Phật đường.

Sau sự việc đó, hoàng đế và hoàng hậu bắt đầu chiến tranh lạnh, còn Thái tử thì lén lút qua lại với Thừa tướng.

Ta cũng nhân lúc đêm khuya, theo tiếng “quỷ khóc” hằng đêm trong cung, gửi thư mật ra ngoài cho phụ thân.

Không lâu sau, hoàng đế nói mình nằm mộng, bỗng nhớ đến Tam hoàng tử, thế là cho người đón hắn về cung.

Hoàng hậu biết chuyện, nét cười trên mặt hoàn toàn sụp đổ.

Giữa hoàng đế và hoàng hậu xảy ra trận cãi vã kịch liệt nhất từ trước đến nay.

Cuối cùng kết thúc bằng việc hoàng hậu bị giam lỏng, giao quyền quản lý hậu cung cho Nguyệt phi.

Còn Triệu Nhiên, dường như bỗng nhiên ngộ ra điều gì, ngày nào cũng đến chỗ ta ăn cơm, chơi đùa.

Ta biết, đây là hắn đang lấy lòng hoàng đế, cũng là đang dỗ ta.

Dù sao ta cũng là người mang “Phượng mệnh”, nếu ta đứng về phía hắn, chắc chắn hắn sẽ được lợi rất nhiều.

09.

Tam hoàng tử giữ lễ khiêm nhường, chỉ chưa đầy hai tháng sau khi hắn trở về, hoàng đế đã cho Thục phi xuất cung khỏi lãnh cung.

Ở độ tuổi này mà được sủng ái trở lại, quả thật hiếm thấy.

Nghĩ thử mà xem, hoàng hậu vẫn còn bị giam lỏng, người trong lãnh cung lại được thả ra, nhất thời khiến triều thần rúng động, ai nấy đều thầm cân nhắc thiệt hơn.

Triệu Nhiên ngoài thời gian lên triều, bắt đầu ngày nào cũng ở bên cạnh ta, muốn ta nói vài lời tốt đẹp giúp mẫu hậu hắn.

Cuối cùng, không lâu sau khi Thục phi được thả ra, hoàng hậu cũng hết lệnh cấm túc.

Chỉ là, sự sủng ái của hoàng đế dành cho Tam hoàng tử giờ đã vượt qua cả Thái tử Triệu Nhiên.

Hoàng hậu cũng thay đổi hoàn toàn, không còn kiêu căng như xưa, lại cùng hoàng đế sống những ngày như phu thê bình thường, dịu dàng săn sóc mỗi ngày, khiến hoàng đế trông rất vừa lòng.

Nhưng trong lòng ta, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, hoàng đế lâm bệnh, mà các ngự y không thể tìm ra nguyên nhân.

Hoàng hậu lấy cớ hoàng đế cần tĩnh dưỡng, liền kiểm soát hoàn toàn nơi ở của ông.

Lúc này Thái tử đã có thể giám quốc, trong khi Tam hoàng tử dù được sủng ái, nhưng chưa kịp bước chân vào triều đình thì hoàng đế đã đổ bệnh.

Tam hoàng tử chỉ có danh phận “hoàng tử”, nhưng không có thực quyền gì.

Dưới sự trợ giúp của hoàng hậu và đám môn sinh, Thái tử đã khống chế hoàn toàn triều chính.

Thái y mãi không tìm ra bệnh tình của hoàng đế, nhưng ta, người bao năm làm bạn cùng độc dược, vừa nhìn là nhận ra, đây chính là cổ độc từ Tây Vực.

Ta nếu muốn, hoàn toàn có thể giải.

Nhưng một kẻ quân tử giả tạo như ông ta, đáng lẽ phải chết trong đau đớn thế này.

Ông ta nhìn đất nước, nhìn ngai vàng của mình từng chút từng chút bị người khác nuốt lấy, lại hoàn toàn bất lực.

Ông ta chết không nhắm mắt, mang theo nỗi oán hận rời khỏi trần thế.

Sau ba tháng lâm bệnh, hoàng đế bỗng nhiên băng hà.

Cả nước thương tiếc, còn Thái tử Triệu Nhiên thuận lý thành chương lên ngôi hoàng đế.

Chỉ là, ông ta ra đi quá đột ngột, nhiều chuyện chưa kịp căn dặn.

Trước lúc lâm chung, ông đã gọi Thừa tướng đến, căn dặn:

“Nhất định không được tha cho Giang gia, bằng không kho báu kia sẽ vĩnh viễn không ai biết đến nữa.”

Đó cũng là lý do mà sau khi ta bị đẩy vào lãnh cung, Thừa tướng lập tức yêu cầu Thái hậu đưa ta trở về.

Hắn thường mời phụ thân ta uống rượu, mong kéo gần quan hệ.

Còn ta thì thường ngây người nhìn cái khóa trên cổ, kho báu của Giang gia, chính là ở trong chiếc khóa này.

Trong đó không phải là vàng bạc hay mỏ quý, mà là vì tổ tiên nhà Giang là người từ dị giới đến.

Kẻ đó để lại một kho sách, ghi chép những sách lược trị quốc, phương pháp buôn bán, cách tăng sản lượng lương thực…

Chỉ là: ngọc quý có tội, ai sở hữu vật ấy, ắt chuốc họa.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap