30
Trong lúc hoảng loạn, ta vừa đấm vừa đá, cuối cùng cũng đá trúng chỗ hiểm.
Người đàn ông rên lên một tiếng, ngã lăn khỏi giường.
Ta lập tức rút con dao găm giấu dưới gối, đâm thẳng về phía hắn.
“Tiểu Hồi, là ta!”
Ta nhận ra, đó là giọng của Trấn Bắc tướng quân.
Nhưng đã quá muộn.
May thay, khi mũi dao vừa chạm vào da thịt, hắn liền đưa tay nắm chặt lưỡi dao.
Còn ta cũng lập tức dừng lại.
Sau khi châm đèn dầu, ta thấy trên mặt đất đã loang đầy máu.
“Thật sự đâm ta luôn đấy à!”, Trấn Bắc tướng quân nhăn mặt rên rỉ trách móc.
“Chứ còn sao nữa? Ai cũng như ngươi, mò mẫm lên giường giữa đêm, ta còn sống được chắc?”
Tướng quân biết mình sai, đành im bặt.
Ta vội lấy hòm thuốc, băng bó vết thương cho hắn.
Nhìn người đàn ông biến mất suốt ba năm trời, đột ngột lại xuất hiện, ta rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
“Sao chàng lại đến núi Đào Hoa?”
Câu hỏi đó như chạm vào dây thần kinh của Trấn Bắc tướng quân.
Hắn liếc ta một cái, giận dỗi đáp:
“Tại sao ta lại không thể đến?
“Nàng là thê tử của ta, ta muốn ở bên nàng.
“Nàng đã ngủ với ta thì phải có trách nhiệm.”
Lời hắn nói, vừa bá đạo vừa dịu dàng.
Ánh mắt hắn tràn đầy kỳ vọng.
Nhưng ta vẫn phải khiến hắn tỉnh táo lại:
“Nhưng ta còn từng ngủ với người khác nữa.”
31
Trấn Bắc tướng quân sững người trong thoáng chốc, rồi lập tức trừng mắt nhìn ta, bất mãn nói:
“Nàng còn dám nói! Năm đó nàng chọc tức ta ra sao, nàng quên rồi à?
“Sao nàng lại cố tình gọi ta là Thanh Viễn hầu?
“Sau khi về tướng phủ, ta mới ngộ ra, chỉ là… không còn thời gian đi tìm nàng.
“Vừa về đến nơi, Hoàng thượng đã sai ta xuất chinh.
“Suốt ba năm nay, ta rất nhớ nàng.
“Nhưng không biết mình có thể sống sót trở về hay không, cũng không muốn làm lỡ dở nàng, nên không viết thư.”
“Bây giờ ta đã trở về, nàng còn muốn ở bên ta không?”
Rồi hỏi tiếp:
“Sau này nàng còn để ta đi nữa không?
“Lại như lần trước, đi mấy năm trời, không một tin tức gì.”
Trấn Bắc tướng quân liền lấy ra một đạo thánh chỉ, đưa cho ta.
Là chiếu thư của Hoàng thượng, đồng ý cho hắn từ quan.
Hắn cười tươi như đứa trẻ:
“Ta sẽ không đi nữa!
“Thanh Viễn hầu sắp hòa thân với công chúa Lâu Lan.
“Ta thuận thế dâng tấu xin từ quan về sống ẩn.
“Hoàng thượng rất vui, ban cho ta vạn lượng hoàng kim, lại đem ngàn mẫu ruộng quanh núi Đào Hoa phong cho ta.
“Từ nay, ta là người tự do, vừa có tiền vừa có thời gian.
“Cuộc sống như vậy, ta mơ tưởng đã lâu rồi.
“Hãy để ta ở lại đây cùng nàng, làm bá chủ núi Đào Hoa nhé.
“Nàng làm nữ vương núi rừng, ta làm trượng phu giữ núi cho nàng.”
Nhìn gương mặt hân hoan, rạng rỡ của Trấn Bắc tướng quân, ta cũng không nhịn được mà bật cười.
Xem ra từ nay về sau, ta chẳng cần đi nhặt người dưới vách núi nữa rồi.
(hết)