Đứng đó mà khóc ròng, lại có chút ngược tâm, khiến người không thể không mủi lòng.
Ta nghĩ, ta cần gì phải làm khó chính mình?
Miếng thịt béo tự dâng đến miệng, ăn một lần rồi, thì ăn cả đời cũng chẳng sao.
Vậy là ngay hôm ấy, ta chính thức cho Thanh Viễn hầu danh phận, để hắn trở thành phu quân thứ hai của ta.
Ta lại sống cuộc đời tự tại, phong lưu tiêu diêu.
Dù kỹ năng phòng the của Thanh Viễn hầu không bằng Trấn Bắc tướng quân, cũng kém Tống Cảnh đôi chút,
nhưng hắn giàu, vàng bạc như rác.
Khác với những ngày nuôi Tống Cảnh, cái gì ta cũng phải lo,
còn với hắn, ta nói một câu là hắn sắp xếp ngay.
Bên hắn, dấu chân ta in khắp chốn:
Có khi là vẻ dịu dàng sông nước Giang Nam,
lại khi là cảnh tráng lệ vùng biên ải đầy cát vàng.
Nếu mỏi mệt, ta liền quay về núi Đào Hoa, làm nữ vương chốn sơn lâm của riêng ta.
So với những nữ nhân bị nhốt sau tường son cửa ngọc,
ta là kẻ tự do, một cánh chim có thể tung bay muôn phương.
Chỉ là… cuộc sống ấy, cũng chỉ kéo dài được ba năm.
28
“Hoàng thượng muốn ta liên hôn với công chúa nước Lâu Lan, ta sắp thành thân rồi.”
Thanh Viễn hầu nói với ta chuyện này vào một ngày vô cùng bình thường.
Nắng trưa ấm áp xuyên qua song cửa, rọi lên khuôn mặt hắn, khiến hắn càng thêm phần ôn nhu, phần lãng mạn.
Nhưng trong lòng ta lại dâng lên một luồng lạnh lẽo.
Ba năm trôi qua, Thanh Viễn hầu rốt cuộc cũng bước lên con đường của Tống Cảnh.
Còn ta thì lại một lần nữa, phải hỏi lại câu hỏi của ba năm trước:
“Chàng đã cùng ta bái đường, chẳng lẽ những năm tháng ở bên nhau trước đây, không được coi là thành thân sao?”
“Đó là hai chuyện khác nhau. Đương nhiên ta đã bái đường với nàng, ta cũng thừa nhận nàng là thê tử của ta.
“Nhưng trong mắt thiên hạ, ta vẫn là chưa cưới vợ. Thế nên công chúa Lâu Lan mới chọn ta, và Hoàng thượng mới ban hôn.”
“Vậy chàng định làm sao?”
“Tiểu Hồi… thánh chỉ khó trái, ta e là…”
“Ta hiểu rồi. Chàng cứ đi thành thân đi, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Nhưng Thanh Viễn hầu bỗng như phát điên, hắn nắm chặt lấy tay ta, hoảng loạn nói:
“Không! Nàng không được rời bỏ ta!
“Chúng ta cứ tiếp tục sống như hiện tại chẳng phải rất tốt sao?
“Chỉ cần là thứ nàng muốn, nơi nàng muốn đến, chuyện nàng muốn làm, ta đều có thể đáp ứng.
“Trừ vị trí chính thất ra, cái gì ta cũng có thể cho nàng.
“Nàng thích ở lại núi Đào Hoa, ta cũng đồng ý. Khi nào rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm nàng.
“Sau này chúng ta vẫn sống như trước đây, được không?”
Ta từng chút từng chút gỡ từng ngón tay của hắn ra, nhìn hắn, điềm tĩnh nói:
“Hầu gia, thật ra ban đầu ta cũng không muốn dính líu gì tới chàng.
“Nhưng chàng biểu hiện ra quá mức si tình, khiến ta tưởng chàng khác Tống Cảnh.
“Chàng biết ta rời khỏi Tống Cảnh vì lý do gì, vậy mà lại lặp lại vết xe đổ.
“Nên ta cũng nói rõ: ta không chấp nhận cuộc sống do chàng sắp đặt.
“Ta không chịu làm thông phòng của Tống Cảnh, thì cũng không cam lòng làm ngoại thất của chàng.
“Chàng đã chọn cưới người khác, thì chúng ta nên đường ai nấy đi, êm đẹp chia tay.”
29
Cuối cùng, Thanh Viễn hầu cũng rời đi.
Hôm sau, hắn cho người đưa đến mười ngàn lượng bạc.
Ta thản nhiên nhận lấy, hắn nhiều bạc như thế, ta cũng chẳng việc gì phải làm khó với bạc.
Cuộc sống của ta lại quay về điểm khởi đầu.
Nhưng so với ba năm trước, thì lần này ta sung túc hơn nhiều.
Ngủ với Tống Cảnh suốt ba năm, ngày ngày vất vả hái thuốc nuôi hắn.
Còn ngủ với Thanh Viễn hầu ba năm, không tốn một đồng nào, cuối cùng còn kiếm được mười ngàn lượng bạc.
Thật là một món hời.
Xem ra, vẫn nên ngủ với mấy kẻ quyền quý hào phóng.
Có điều, Thanh Viễn hầu cũng giống như Tống Cảnh năm xưa, không dứt khoát gì cả.
Miệng thì nói sắp cưới người khác, mà chân lại cứ chạy lên núi Đào Hoa, mắt mày thâm tình.
Chỉ tiếc là, ta không còn bị trò ấy lay động nữa.
Hắn đến, ta liền đóng cửa không tiếp.
Hắn đứng ngoài sân, ta nằm trong phòng ngủ.
Dù là mưa gió thế nào, ta cũng không cho hắn bước vào.
Chỉ là… sau nửa tháng cấm cửa Thanh Viễn hầu, một đêm nọ, có kẻ đột nhập vào phòng ta.
Ta cảm nhận được một đôi tay mạnh mẽ, ôm chặt ta vào lòng.
Chẳng lẽ là Thanh Viễn hầu giở trò?
Vừa nghĩ tới, ta lập tức bừng tỉnh.
Theo phản xạ, ta vung tay tát thẳng về phía trước.
Nhưng đối phương nhanh hơn ta một bước, bắt lấy tay ta.
Lực đạo mạnh hơn ta, tốc độ cũng nhanh hơn.
Người đàn ông này, tuyệt đối không phải Thanh Viễn hầu.