29

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đến Bắc Thành, làm việc theo đúng giao ước năm xưa,

trở thành nhân viên tài chính của một tập đoàn điện máy niêm yết.

Cô Đổng rất trọng dụng tôi, và tôi cũng rất biết ơn cô.

Chúng tôi hợp tác cực kỳ ăn ý, tôi hiểu rằng nếu không có cô Đổng, đã không có tôi của ngày hôm nay.

Vì thế, tôi làm việc cho cô với tất cả sự tận tụy và cố gắng.

Cùng lúc đó, tôi cũng tích cực giới thiệu các bạn học khóa dưới đến công ty làm việc,

Giúp doanh nghiệp này thu hút rất nhiều nhân tài ưu tú.

Cô Đổng đi đâu cũng hay dẫn tôi theo, thường nói:

“Việc đúng đắn nhất đời này của tôi, chính là lần giúp đỡ em năm xưa.”

Còn tôi và Trình Liệt, sớm đã xác định mối quan hệ yêu đương,

Hiện tại đang chuẩn bị kết hôn.

Anh thường tan làm muộn,

Việc tôi thích nhất là ngồi đợi anh ở tiệm sách đối diện đồn cảnh sát.

Tiệm sách ấy có bán cà phê, nếu tan ca sớm, tôi sẽ gọi một cốc,

Ngồi bên khung cửa kính lớn, lặng lẽ nhìn về phía bên kia đường.

Hôm ấy, tôi thấy anh từ bên ngoài quay về,

Một con mèo đen hoang nhỏ đang lẩn quẩn trước cổng.

Tất cả đồng nghiệp của anh đều đi thẳng vào,

Chỉ có anh là cúi người, vỗ nhẹ đầu con mèo, cho nó ít nước.

Con mèo nhỏ liền bám riết lấy anh không rời.

Anh ôm nó lên, đùa nghịch, giơ cao lên trời,

Nụ cười của anh sáng như ánh mặt trời.

Qua tấm kính, tôi lặng lẽ nhìn anh.

Tôi biết, anh chính là bến đỗ tốt nhất của đời tôi.

Tôi yêu anh.

Yêu sự tử tế dịu dàng trong con người anh,

Yêu cả bàn tay anh từng chìa ra cứu vớt tôi giữa vực sâu tuyệt vọng.

Nhiều lần ngoảnh lại, tôi vẫn luôn cảm khái:

Cái gọi là “vực thẳm không đáy”, thật ra rơi xuống rồi,

cũng có thể là một con đường rực rỡ.

Tương lai không thể đoán định.

Nhưng tôi biết, chỉ cần giữ lòng thiện lương,

Dù rơi xuống tận đáy, cũng có thể bật lên như chiếc lò xo.

Tôi biết ơn tất cả những ai đã giúp tôi trong lúc nguy nan.

Từ nay về sau,

tôi cũng sẽ trở thành người dang tay giúp đỡ người khác.

(hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap