Anh lập tức giữ chặt cổ tay ông ta, ngăn chặn hành động bạo lực, rồi nhẹ giọng nhắc nhở:
“Ông Lâm, về mặt pháp lý, cô Lâm Ngư đã không còn quan hệ gì với ông. Nếu còn tiếp tục quấy rối, ông sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
Thấy anh mặc cảnh phục, Lâm Quốc Bình không dám làm gì nữa, đành bỏ đi trong tức tối.
Tôi biết ơn Trình cảnh sát vô cùng, còn anh thì chỉ nhắc tôi cẩn thận mọi việc.
Nghe đâu hôm đó về nhà, Lâm Quốc Bình đã nổi cơn thịnh nộ đánh Triệu Hồng, đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta vì khiến ông ta cắt đứt quan hệ với đứa con gái “thủ khoa thành phố”.
Trong lúc hỗn loạn, không rõ là ai, đã bóp chết đứa bé sơ sinh trong nôi.
Vì không có bằng chứng cụ thể, nên Lâm Quốc Bình tuyên bố với bên ngoài rằng: chính Tuyết Lê, vì tâm thần bất ổn, đã tự tay giết con mình.
Hứa Cường, cũng không phải hạng hiền lành, từ khi con chào đời đã nhiều lần muốn gặp con. Nhưng Triệu Hồng khinh thường hắn, sống chết cũng không cho gặp.
Giờ thì hay rồi, con chết hẳn.
Hắn tức quá, nộp đơn kiện toàn bộ nhà họ Lâm ra tòa.
Cuối cùng người đứng mũi chịu sào lại chính là Tuyết Lê, đã rối loạn tinh thần, bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần.
Về sau sống thế nào, tôi cũng không biết.
Nhưng tôi biết, Lâm Quốc Bình sẽ không dễ dàng buông tha tôi!
Nên sau đó không lâu, tôi trực tiếp lên văn phòng giáo vụ của trường đại học, xin được giữ kín toàn bộ thông tin nhập học.
Ban giám hiệu biết rõ hoàn cảnh của tôi và sự hỗn loạn của gia đình kia, đồng ý giúp tôi giữ bí mật, không công khai tên, trường hay ngành học.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay trước lúc tôi rời khỏi mái trường cũ, chuẩn bị bước sang một giai đoạn mới trong đời,
Một người đàn ông trẻ tuổi, mặc vest, tìm đến tôi.
Anh ta tự xưng là nhân viên của một tập đoàn điện máy lớn ở Bắc Thành, đưa ra giấy tờ xác minh thân phận.
Anh ta nói thẳng:
“Chúng tôi đang có dự án hỗ trợ sinh viên. Sếp của chúng tôi biết hoàn cảnh của em, muốn tài trợ toàn bộ chi phí phẫu thuật thẩm mỹ cho em. Điều kiện là: sau khi em tốt nghiệp, trong mười năm phải làm việc cho công ty chúng tôi.”
Anh ta trình bày rõ ràng, tôi cố tìm điểm đáng ngờ nhưng không thấy gì khả nghi.
Cuối cùng, tôi biết được người đứng sau chính là, nữ doanh nhân nổi tiếng hay làm từ thiện, Đổng Lộ Na.
Trong giới kinh doanh, bà Đổng là cái tên đáng tin cậy và có uy tín nhất.
Tôi không do dự lâu, dứt khoát đồng ý.
Tôi biết, sống trên đời không chỉ vì một khuôn mặt.
Nhưng sống với một khuôn mặt xấu xí, là phải chịu biết bao bất tiện.
Tôi từng thề: sẽ có một ngày, tôi bất chấp mọi thứ, chữa lành vết sẹo trên mặt mình.
Và giờ, cơ hội đã đến, dù sau cơ hội đó là vực thẳm, tôi cũng không sợ.
27
Sự thật chứng minh, quyết định dứt khoát của tôi không hề sai lầm.
Dưới sự sắp xếp của trợ lý bà Đổng, tôi nhanh chóng thực hiện ca phẫu thuật laser đầu tiên để loại bỏ sẹo trên mặt.
Bác sĩ xem xét tình trạng và nhận định: vết sẹo do dao gây ra này hoàn toàn có thể xóa bỏ tới 80%, thậm chí nhiều hơn.
Ban đầu, tôi chỉ dám mong xóa được 50% đã là tốt lắm rồi, phần còn lại tôi có thể dùng trang điểm che lại.
Không ngờ công nghệ giờ quá tiên tiến, bác sĩ bảo, vết sẹo của tôi không phải dạng bẩm sinh, nên không phải dạng khó điều trị.
Trong vòng một năm, tôi tiến hành tổng cộng tám lần điều trị laser, đều là phương pháp an toàn, không gây tác dụng phụ.
Bác sĩ kiên quyết không dùng biện pháp mạnh, vì tôi còn trẻ, cần đảm bảo an toàn là trên hết.
Và chính nhờ sự thận trọng đó, khuôn mặt tôi phục hồi cực kỳ tốt, không có cảm giác đau rát hay biến chứng gì.
Chỉ trong một năm, khi tôi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp trong trường đại học, tôi đã không còn gì khác biệt so với họ nữa.
Trông như người bình thường, nghe thì có vẻ đơn giản,
Nhưng với tôi, điều đó là một giấc mơ mà tôi đã đấu tranh hơn mười năm để đạt được.
Từ năm mười tuổi bị rạch mặt, ước mơ lớn nhất của tôi là có thể đi trên đường mà không bị ai chỉ trỏ hay khinh bỉ.
Cuối cùng, tôi đã làm được.
Nhờ vào lòng tốt của bà Đổng, tôi đã thực sự trở thành một con người bình thường.
Bây giờ khi bạn học nói chuyện với tôi, nếu họ không nhìn quá kỹ vào má trái, thì chẳng ai nhận ra tôi từng có một vết sẹo kinh hoàng.
Thậm chí, đã có nam sinh mời tôi đi xem phim, tỏ tình với tôi, điều này trước kia tôi chẳng bao giờ dám nghĩ đến.
Tôi từng tin rằng, cuộc sống tươi đẹp như thế này không dành cho tôi.
Nhưng giờ, nó đã trở thành hiện thực.
Thế giới của tôi, cuối cùng không còn chỉ là những bài toán và sự cô đơn.
Tôi bắt đầu sống như một sinh viên bình thường: ăn cơm, học hành, kết bạn, tham gia hội nhóm.
Tốt nghiệp, tôi cùng mấy bạn nữ trong lớp biểu diễn vũ đạo của nhóm nhạc Hàn nổi tiếng năm đó.
Khi tôi đang biểu diễn trên sân khấu, tôi thấy dưới khán đài, giữa những người thân được mời đến, có một gương mặt quen thuộc.
Tôi tưởng mình hoa mắt.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, đúng là anh ấy, Trình Liệt, cảnh sát năm xưa tôi nợ một ngàn tệ!
Cả gốc lẫn lãi, chắc giờ đã không chỉ một ngàn nữa rồi.
Năm tôi đậu đại học, tôi từng cố gửi lại số tiền đó,
Nhưng bưu phẩm luôn bị trả về nguyên vẹn.
Khi tôi gọi lại đồn cảnh sát cũ, mới hay rằng anh đã chuyển công tác.
Tôi và anh, mất liên lạc từ đó.
Vì chuyện ấy, tôi buồn rất lâu.
Tôi từng nghĩ:
Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ gặp lại người tốt như Trình Liệt nữa.
Vậy mà, ngay lúc không ngờ nhất, anh lại xuất hiện.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào tôi,
Anh không nhận ra tôi,
Còn mỉm cười gật đầu như với một người lạ.
Tôi nhìn ánh mắt anh, trong đó là ánh nhìn của một người không quen biết.
Tôi chợt chạnh lòng, bước nhảy bị lệch nhịp, bị đội trưởng véo nhẹ hông nhắc nhở,
Tôi mới giật mình quay lại với điệu nhạc, tiếp tục biểu diễn cho trọn vẹn.
28
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi len lỏi giữa đám đông tấp nập, cố gắng tìm bóng dáng của cảnh sát Trình.
Anh vốn rất cao, lại mặc cả cây đen, bóng lưng nổi bật giữa biển người, tôi lập tức chạy đến, đứng chắn trước mặt anh.
Một lúc lâu sau, anh vẫn không nhận ra tôi.
Có lẽ anh cảm thấy tôi quen quen, nhưng không dám tin.
Dù sao hôm nay tôi cũng trang điểm khá đậm, vết sẹo trên má trái đã được che phủ hoàn toàn.
Tôi không biết phải mở lời thế nào.
Ngay lúc đó, một cô gái bước đến, gọi khẽ:
“Anh, anh quen Lâm Ngư hả?”
Khi nghe thấy tên tôi, ánh mắt của Trình cảnh sát lập tức bừng sáng.
Mọi nghi ngờ, mọi mơ hồ trước đó, đều tan biến chỉ vì cái tên này.
Anh mỉm cười với tôi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:
“Quen chứ. Lâm Ngư.”
Cô gái ấy mỉm cười, nét mặt có vài phần giống Trình cảnh sát, trêu đùa:
“Vậy thì tốt quá, anh ơi, em cứ tưởng anh miễn dịch với phụ nữ chứ, đẹp trai vậy mà chẳng có bạn gái thì phí quá.”
Rồi cô quay sang tôi tự giới thiệu:
“Chào cậu, mình học cùng khóa, nghe tên cậu đã lâu rồi. Thôi không làm phiền hai người, mình đi trước nha~”
Tôi nhìn theo bóng cô ấy khuất dần, rồi nghe Trình cảnh sát nhẹ nhàng nói bên tai:
“Cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của anh, tụi anh mới gặp lại vài năm gần đây.”
Tôi gật đầu, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt anh.
Đôi mắt ấy sáng lấp lánh, anh nhìn tôi chăm chú rồi nói:
“En không thay đổi gì cả, vẫn giống hệt như trước.”
Tôi bật cười, nghĩ thầm:
Anh này rõ ràng chẳng biết khen người ta!
Tôi thay đổi nhiều đến vậy, làm sao mà “giống hệt như trước” được?
Tôi đi trước vài bước, định mua cho anh ly nước. Anh vội đuổi theo.
Khi đưa cho anh cốc trà sữa, tôi cố tình chau mày:
“Có người nãy còn chẳng nhận ra em, thế mà dám bảo em vẫn giống như xưa?”
Anh uống trà sữa tôi đưa, cười nói:
“Vì còn đẹp hơn trước, nên anh mới không nhận ra.”
Tôi hút một ngụm, nụ cười không thể giấu nổi.
Tôi không biết hôm ấy, anh có phát hiện ra sự khác thường trong ánh mắt tôi hay không.
Nhưng từ tiệm trà sữa về đến ký túc xá, tôi vẫn cười suốt không ngừng.
Đó là ngày vui nhất từ khi tôi bước vào đại học, cũng là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Tôi sẽ mãi mãi không quên cảm xúc hôm ấy, khi gặp lại Trình cảnh sát giữa khuôn viên trường,
Cái cảm giác rung động và dạt dào ấy,
suốt đời này, không ai khác có thể mang lại được.