Giờ khắc này, nỗi ăn năn trong lòng chàng như muốn nuốt chửng lấy bản thân.
Chàng nắm chặt tay ta, lặp lại những lời đầy hy vọng như thể đang tự thôi miên mình:
“Không sao đâu…
Năm xưa ta từng cứu nàng một lần,
Bây giờ… ta cũng có thể cứu nàng thêm một lần nữa.
Đợi nàng khỏe lại rồi,
Chúng ta sẽ cùng nhau báo thù cho cha mẹ.”
“Họ yêu thương nàng đến vậy…
Họ đã sớm coi nàng là con dâu trong nhà…
Nàng không thể để họ thất vọng đâu, Tô Nguyệt…”
Sau đó là một quãng thời gian rất dài…
Tống Lăng Phong chẳng bận tâm gì đến thế sự.
Dốc toàn bộ thời gian, tâm huyết và sức lực chỉ để tìm cách cứu sống ta.
Chàng vùi đầu nghiên cứu y thư cổ, lùng khắp nơi những vị thuốc quý.
Nhưng cơ thể ta khi ấy… đã không thể cứu vãn.
Suốt một năm bị tra tấn trong ngục,
Sinh lực của ta đã cạn kiệt hoàn toàn.
Ngũ tạng bị thương nặng,
Xương cốt từng đoạn gãy lại nắn,
Da thịt toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Ngay cả nếu không có bốn con vấn tâm cổ,
Thì ta… cũng không sống được bao lâu nữa.
Trước kết cục như thế, ta không còn tiếc nuối,
Chỉ thấy… buông lòng và mãn nguyện.
May mắn vì ta đã không phụ lòng đại ân của song thân họ Tống.
May mắn vì danh tiếng trăm năm của Tống gia không còn bị oan khuất.
Nhưng Tống Lăng Phong, vẫn không chịu từ bỏ.
Chàng chạy khắp nơi, tìm đủ loại linh dược,
Dốc hết tâm can chỉ để kéo dài sự sống của ta.
Ngay cả khi quan phủ đến tìm chàng hỗ trợ điều tra,
Chàng cũng chẳng màng để ý,
Tất cả thời gian, tất cả hơi thở… đều dành cho ta.
Cây lê trong sân vì lâu ngày không ai chăm bón,
lặng lẽ héo úa từng chút một.
Mùa xuân đến,
nhưng khu vườn ấy chỉ còn một mảnh hoang tàn.
Trơ trọi, hiu quạnh, khiến lòng người se lại.
Ta không đành lòng, đành mở lời:
“Ta muốn ăn bánh lê hoa.”
Tống Lăng Phong khựng lại một nhịp, rồi mừng rỡ bật dậy:
“Ta đi mua ngay! Nàng chờ một chút, ta quay lại liền!”
“Ta muốn ăn… do chàng làm.”
Năm xưa, bà Vương từng dạy chúng ta làm bánh lê hoa.
Tay ta vụng, học mãi không xong.
Tống mẫu cười hiền, trêu chọc:
“Con học không nổi cũng không sao, để Lăng Phong học.
Học rồi… làm cho con ăn cả đời.”
Khi ấy, ta ngỡ rằng đời này sẽ mãi dài lâu.
Sẽ còn biết bao mùa lê nở, biết bao vui vẻ nối tiếp.
Nào ngờ, kiếp này lại ngắn ngủi đến thế, mà đau đớn đến thế.
Tống Lăng Phong nước mắt lưng tròng gật đầu:
“Được. Nàng thích gì, ta cũng làm cho nàng.”
Có lẽ hiểu được tâm ý ta,
Tống Lăng Phong bắt đầu vực dậy tinh thần.
Chàng gọi thợ đến, trồng lại cây lê trong sân,
Thậm chí còn dựng dưới tán hoa một chiếc xích đu dành riêng cho ta.
Gió nhẹ thổi qua, hoa lê nở trắng trời.
Những cánh hoa trắng tinh như tuyết, lả tả rơi đầy áo.
Cứ như trời đất vạn vật,
đang lặng lẽ tiễn đưa ta một đoạn cuối cùng.
Khi ấy ta đã không còn sức để phủi hoa rơi trên vai.
Tống Lăng Phong tìm mọi cách cứu ta.
Thậm chí mời cả thầy pháp, đạo sĩ đến cầu hồn kéo mệnh.
Nhưng ai nhìn thấy ta rồi,
cũng chỉ lắc đầu bất lực:
“Tống đại phu là thần y thiên hạ,
Đến người còn không cứu nổi,
Thì còn ai cứu nổi đây?”
“Phu nhân… không còn nhiều thời gian đâu.
Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng bên nhau.”
Có lẽ sợ ta lo lắng,
Tống Lăng Phong luôn gắng gượng nở nụ cười trước mặt ta.
Nhưng… quầng thâm nơi mắt, vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt, không thể giấu được.
Trong vô số đêm yên tĩnh,
ta thường nghe thấy tiếng chàng nức nở nơi góc phòng.
Cho đến một ngày,
Tống Lăng Phong mang về, một tin tức mà ta chưa từng ngờ tới…
8.
“Tô Nguyệt, nàng được cứu rồi.”
“Bạch Linh Nhi có một con bổn mệnh cổ, có thể cộng sinh với con người, giúp kéo dài sinh mệnh.
Ả ta nói… chỉ cần ta cứu ả ta ra khỏi ngục, ả ta sẽ đưa con cổ ấy cho ta…”
Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Lăng Phong:
“Sao chàng có thể… sao có thể cùng kẻ sát hại cả nhà mình đồng mưu?!
Ả ta chính là hung thủ đã giết cả Tống gia cơ mà!”
Tống Lăng Phong cúi đầu, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống tay ta,
Ướt lạnh, tủi thân như một đứa trẻ bị tước mất cả thế giới.
“Ta cũng không muốn như vậy… Mỗi lần nhìn thấy mặt ả, ta chỉ muốn một kiếm giết chết!”
“Nếu không có ả, ta đã không mất đi cả gia đình, cũng sẽ không chia lìa với nàng.
Ta hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi… Nhưng ta không còn cách nào khác.”
“Tô Nguyệt, ta chẳng còn gì cả.
Chỉ còn lại nàng thôi. Nếu đến cả nàng cũng rời xa ta… ta thật sự không biết mình còn sống để làm gì nữa.”
Thứ nâng đỡ Tống Lăng Phong đi đến ngày hôm nay,
không phải là sự an ủi của Bạch Linh Nhi,
mà là sự khát cầu chân tướng, là cơn xoáy của yêu hận đan xen trong lòng chàng.
Giờ đây, chân tướng đã phơi bày.
Nhưng những người đã chết… mãi mãi không thể quay về.
Gia đình từng hạnh phúc đầm ấm, giờ chỉ còn lại một mình Tống Lăng Phong cô độc sống tiếp.
Ta khẽ thở dài, nhìn vào mắt chàng mà nói:
“Ta không muốn sống sót bằng cách mang theo tội danh giết mười ba mạng người nhà Tống.”
“Nếu vậy… dưới suối vàng, ta còn mặt mũi nào đi gặp Tống gia nữa?”
Dù Tống Lăng Phong khuyên nhủ ra sao,
ta vẫn kiên quyết, không nhượng bộ.
Cuối cùng, chàng đành nghẹn ngào gật đầu, chỉ thì thầm một câu:
“Ta sẽ đi cùng nàng.”
“Năm xưa chúng ta từng thề rằng, họa phúc cùng hưởng, sinh tử cùng theo.”
Ta không đáp lại.
Chuyện năm ấy… đã xa xôi đến mức ta chẳng còn sức để nhớ lại nữa rồi.
Tác dụng phụ của vấn tâm cổ rất lớn.
Chúng khiến trí nhớ ta mơ hồ.
Những gì từng khắc cốt ghi tâm, từng nghĩ sẽ nhớ mãi không quên…
Giờ đây như mây trôi gió thoảng, tan biến không dấu vết.
Ta dần chìm vào mê man, cả ngày mơ hồ,
quên mất bao người, bao chuyện.
Thậm chí… đôi lúc còn không nhận ra nổi Tống Lăng Phong.
Tống Lăng Phong ngày nào cũng gắng gượng nở nụ cười,
ngồi bên ta, thủ thỉ kể lại những ký ức đẹp của chúng ta khi xưa:
“Năm đó, nàng thích ngồi dưới gốc lê hoa ngắm trăng.”
“Còn ta thì thích nấp sau cây hù dọa nàng.”
“Nàng nghịch ngợm leo cây hái trái, suýt ngã, là ta ôm lấy nàng cứu xuống.”
“Chúng ta từng cùng nhau thưởng hoa,
Dùng tuyết đọng trên cành cây đun nước pha trà…”
Chàng kể rất nhiều, rất nhiều…
Còn ta, chẳng nhớ được gì.
“Đảng Cửu Thiên Tuế đã bị diệt trừ.
Bạch Linh Nhi cũng đã bị xử trảm.
Tất cả những kẻ từng tổn thương nàng đều đã đền tội.
Không còn ai… có thể chia cắt chúng ta nữa.”
“Tô Nguyệt, nàng có thể… khỏe lại nhanh một chút không?”
Ta chớp mắt.
Rồi chậm rãi ngẩng đầu.
“Ta nhớ rồi.”
Ta nhớ lại nỗi hận với Bạch Linh Nhi.
Nhớ lại tình yêu sâu nặng dành cho Tống Lăng Phong.
Nhớ ra rằng… ta cố sống đến hôm nay,
chỉ để chờ đến ngày Bạch Linh Nhi bị đền tội.
Giờ phút này, nguyện vọng đã viên mãn.
Ta không còn gì để luyến tiếc nữa.
Ta nghiêng người, tựa vào lòng Tống Lăng Phong,
Chậm rãi nhắm mắt lại.
Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua,
thổi rơi cánh hoa lê cuối cùng của cuối xuân.
Cánh hoa nhẹ nhàng xoay tròn,
rơi đúng vào bàn tay gầy guộc xương xẩu của ta.
Tựa như…
năm ấy,
khi mọi thứ còn chưa kịp vỡ tan.
(Hết)