CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/nhat-tram-dinh-menh/chuong-1-nhat-tram-dinh-menh/
Ta không để tâm đến những lời an ủi dối mình gạt người ấy.
Sau từng ấy tra tấn, thân xác ta đã không còn khả năng sống sót.
Sớm một chút, hay muộn một chút… có gì khác biệt?
Trước khi chết, nếu có thể để sự thật lộ ra, ta chết cũng không oán hận.
Ta đẩy Tống Lăng Phong ra, run rẩy chỉ tay về phía màn ánh sáng trước mắt.
Dưới sức mạnh của vấn tâm cổ thứ tư,
tất cả bí mật cuối cùng, rốt cuộc cũng được phơi bày.
Thời gian: Một năm trước. Đêm xảy ra vụ án diệt môn Tống gia.
Ta làm theo lời dặn của Tống phụ, giết chết mười ba người trong Tống phủ.
Còn chưa kịp đau lòng… Bạch Linh Nhi đã bước vào.
Nàng ta nhíu mày liếc quanh đống máu tanh loang lổ,
Sau đó cười phá lên:
“Lão già đó thông minh tuyệt đỉnh thì đã sao?
Cuối cùng vẫn bị ta chơi một vố.
Dù bản lĩnh nhà ngươi có lớn đến đâu,
Ăn phải cổ của ta thì cũng chỉ là con rối mặc ta giật dây!”
Bạch Linh Nhi nói rõ,
Cửu Thiên Tuế cấu kết với Nam Cương, âm mưu tạo phản.
Nàng cố ý gây ra ôn dịch ở Bắc thành,
Để khiến dân chúng tin rằng Thiên tử bất đức, nên trời giáng tai họa.
Ban đầu nàng không định ở lại lâu,
Nhưng khi chuẩn bị rút lui, lại nhìn thấy Tống Lăng Phong đi mua thuốc.
Một cái nhìn thôi, nàng đã say mê chàng công tử ôn nhu như ngọc ấy.
Từ đó, nàng dùng mọi cách quyến rũ Tống Lăng Phong,
Nhưng chàng một mực không động tâm,
Trong mắt, trong lòng… chỉ có Tô Nguyệt ta.
Không chiếm được trái tim, nàng liền liên thủ với Cửu Thiên Tuế bắt Tống phụ,
Dùng ông để ép buộc Tống Lăng Phong khuất phục.
Không ngờ, ta liều mạng cứu được Tống phụ, khiến kế hoạch đổ bể.
Bạch Linh Nhi nghiến răng:
“Lão già đó nhận ra ta có vấn đề, đích thân tới gặp ta,
Bảo ta tránh xa Tống Lăng Phong, đừng phá hỏng tình cảm của hai ngươi.
Nếu không, sẽ không khách khí!”
“Ta không còn cách nào khác, đành phải giết sạch chúng thôi.”
“Giết người dễ. Nhưng khiến Tống Lăng Phong thật tâm yêu ta mới khó.
Dùng cổ điều khiển chàng thì quá vô vị.
Nên ta nghĩ… ta sẽ diễn một vở kịch thật hay!”
Nàng cho người tung tin giả, khiến Tống phụ hiểu lầm rằng chính mình gây ra ôn dịch,
Dùng mặc cảm tội lỗi để bóp nghẹt lương tâm ông.
Nhưng nàng đã đánh giá quá thấp Tống phụ.
Một gia tộc y đạo truyền thừa cả trăm năm, sao lại không nhận ra cổ trùng?
Tống phụ chưa từng trúng kế của nàng.
Vì vậy, nàng liền dùng cổ điều khiển ông, khiến ông diễn trò trước mặt ta,
Nói ra những lời đầy tội lỗi, ép ta thay ông hành quyết cả nhà.
Từ ôn dịch Bắc thành đến thảm án diệt môn Tống phủ,
Mọi chuyện… đều là tính toán của Bạch Linh Nhi.
Nàng khiến ta biến thành kẻ thù giết cha của Tống Lăng Phong,
Bắt chàng phải tận mắt chứng kiến ta phản bội.
Rồi lại cho ta nuốt “vô ngôn cổ”, khiến ta biết rõ chân tướng mà không thể thốt ra.
Ngày đêm chịu đựng cả thân xác lẫn linh hồn bị hành hạ.
Còn nàng thì dịu dàng bước vào lòng Tống Lăng Phong,
Từng chút một thay thế ta, trong tim người ta yêu nhất.
Trong ngục, ta từng hàng trăm lần muốn chết cho rồi.
Nhưng ta vẫn kiên trì…
Vì ta tin, Tống Lăng Phong sẽ điều tra ra sự thật.
Chỉ cần ta sống,
Nhất định sẽ có một ngày, chân tướng được phơi bày.
Và hôm nay, ngày ấy đã tới.
Chỉ là… ta thật sự đã quá mệt mỏi rồi.
Chỉ muốn được tựa vào lòng Tống Lăng Phong,
Ngủ một giấc thật dài, không còn đau đớn nữa…
7.
Khoảnh khắc ta nhắm mắt lại,
Trời đất vạn vật như cùng lúc rơi vào tĩnh lặng.
Tống Lăng Phong chẳng còn nhìn thấy gì, cũng không còn nghe thấy gì.
Chỉ có nỗi hối hận khôn nguôi, cuồn cuộn dâng trào trong lòng.
Chàng siết chặt lấy ta, bàn tay run rẩy dò tìm mạch đập nơi cổ tay.
Khi cảm nhận được chút mạch đập yếu ớt mỏng manh, đôi mắt lập tức mở to đầy kinh hãi:
“Nàng còn sống! Nàng vẫn còn cứu được!”
“Tất cả tránh ra cho ta, ta phải đưa Tô Nguyệt về nhà, ta nhất định sẽ cứu nàng bằng mọi giá!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má chàng,
nói thay những day dứt chôn sâu tận đáy lòng.
Lần thứ hai trong đời, chàng cõng ta trên lưng.
Bước chân vẫn kiên định như thuở ban đầu,
nhưng lần này… không còn sự chắc thắng khi xưa.
Trên quãng đường ấy, chàng không ngừng thì thầm:
“Xin lỗi… tất cả là lỗi của ta.”
“Là ta bị thù hận làm mờ mắt. Nếu ta nhận ra sự bất thường ở nàng sớm hơn, nàng đã không phải chịu đựng nhiều như thế…”
“Rõ ràng nàng đã nhắc nhở ta biết bao lần, nhưng ta lại không để tâm. Là ta ngu ngốc, là ta tồi tệ… Tô Nguyệt, nàng tỉnh dậy đi, đánh ta, mắng ta thế nào cũng được, chỉ xin nàng… đừng rời xa ta.”
Tống Lăng Phong, y thuật vang danh thiên hạ, hiếm ai sánh kịp.
Thường thì bất cứ loại độc hay cổ trùng nào, cũng khó qua mắt được chàng.
Chỉ đáng tiếc, hận khiến người mù quáng.
Mà yêu, cũng vậy.
Chàng không dám đối diện với sự thật tàn khốc rằng cả nhà chết trong tay ta.
Càng không dám tin… ta lại là hung thủ diệt môn Tống phủ.
Vậy nên chàng trốn tránh,
chạy khắp thiên hạ tìm kiếm chân tướng,
chỉ là… không dám hỏi ta, câu hỏi đau đớn nhất ấy.