Chàng cúi người, gạt những sợi tóc loà xoà trước trán ta ra sau tai.

“Ta sẽ sai người đưa nàng đến Vân Cốc.”

Ta theo bản năng ngẩng lên:

“…Vì sao?”

Hách Liên Trụ nhìn ta, ánh mắt bình thản:

“Bởi vì nàng muốn đi.”

Khoảnh khắc đó, ta cảm giác như bản thân bị lột trần trước chàng.

Dưới ánh nhìn thấu tỏ mọi điều ấy, mọi ý nghĩ không nên có đều chẳng thể che giấu.

“Ta không có… Ta chỉ là…”

Ta muốn giải thích, nhưng bất kể nói gì, đều trở nên yếu ớt vô nghĩa.

“Được rồi.”, Hách Liên Trụ ngắt lời ta.

“Nếu như hắn thật sự không qua khỏi, để nàng gặp hắn một lần cuối cũng được.”

“Nếu nàng vẫn canh cánh trong lòng, thì coi như là đi thay ta, thay một người cha đến thăm con mình.”

“Ta sẽ không trách nàng đâu, đi đi, đừng để bản thân hối hận suốt đời.”

Dứt lời, chàng vỗ vai ta rồi xoay người rời đi.

14

Đến khi đầu óc ta rõ ràng lại, thì đã ngồi trong xe ngựa trên đường đến Vân Cốc rồi.

Các vu sư và y sư giỏi nhất vương đình đều theo cùng.

Ta ngoái nhìn vương đình đang dần thu nhỏ sau lưng, lặng lẽ nói:

“Trụ… xin lỗi chàng.”

Đi đường bằng xe nhẹ, không đầy ba ngày đã tới Vân Cốc.

Tình trạng của Hách Liên Tẫn còn nghiêm trọng hơn trong chiến báo.

Vết thương nơi ngực quá sâu, quá lớn, khó mà liền lại được.

Chỉ dựa vào vu sư theo quân dùng nhân sâm trăm năm và nghi thức huyền bí để kéo dài tính mạng.

May mà đang vào mùa đông, trời lạnh.

Nếu là mùa hè, e rằng hắn đã sớm chết vì nhiễm trùng.

Vu sư lấy máu tim hắn, cởi trần mình nhảy múa cầu thần trong tuyết.

Khi nghi thức kết thúc, đồng tử hắn đã chuyển thành trắng xoá:

“Đây là đại kiếp trong mệnh hắn, không ai cứu được, chỉ có thể chờ đợi.”

Lấy bao nhiêu máu như vậy, cuối cùng chỉ nói một câu ấy.

Ta thật muốn chửi người.

Nhưng đúng là như vu sư nói,

thuốc tốt, y thuật giỏi, Mạc Bắc đã làm hết những gì có thể.

Còn lại, chỉ có thể phó mặc trời xanh.

Ta ở bên Hách Liên Tẫn, nhưng chẳng làm được gì cả.

Trong những ngày tháng nặng nề chờ đợi ấy,

ta bắt đầu hồi tưởng lại giấc mộng kia.

Thì ra điều hắn nói là:

“Đừng quên ta.”

“Còn thay ta nói với phụ hãn, Tẫn xin lỗi người.”

Cuối cùng ta không nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Ta sẽ không nói giúp ngươi đâu.”

“Bây giờ phụ hãn ngươi đã biết ta cũng từng có tâm tư với ngươi, đã đuổi ta ra khỏi vương đình.

Ngươi nếu còn không chịu tỉnh lại để đến nhận tội với người, ta cũng không còn mặt mũi nào trở về Mạc Bắc hay Đại Tề nữa!”

Có lẽ, Hách Liên Tẫn thật sự nghe thấy lời ta.

Tim hắn, vốn yếu ớt như chỉ mành treo chuông,

bắt đầu đập mạnh trở lại theo từng ngày.

Hắn tỉnh lại vào một buổi sáng sớm.

Lúc ấy, ta đang gục đầu ngủ bên giường hắn, vừa tỉnh dậy,

ngẩng lên liền thấy hắn nửa mở mắt, không biết đã nhìn ta bao lâu.

Thấy ta tỉnh, hắn há miệng định nói gì đó.

Nhưng ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng chỉ thốt được hai chữ:

“…Chi… Dao…”

Ta bụm miệng, nước mắt trào ra không ngớt.

15

Tình trạng của Hách Liên Tẫn dần chuyển biến tốt,

chẳng bao lâu sau liền lên đường trở về vương đình.

Dù sao mùa đông cũng sắp tới, khí hậu vùng Vân Cốc Quan sẽ trở nên vô cùng khắc nghiệt.

Vết thương hắn quá nặng, cả đoạn đường phải đi rất chậm, mất đến nửa tháng mới về đến nơi.

Khi phụ tử gặp nhau, trong mắt cả hai đều đong đầy lệ.

Hách Liên Trụ nhẹ nhàng vỗ đầu Hách Liên Tẫn,

“Trường Sinh Thiên phù hộ, trở về là tốt rồi.”

Ta đứng cách đó vài bước, không tiến lên.

Về lại vương đình, cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với mối quan hệ rối như tơ vò giữa chúng ta.

Đã là mối tơ rối chẳng thể gỡ, thì ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Sau khi Hách Liên Tẫn được an trí,

ta cũng rúc trong trướng suốt mười ngày không bước ra ngoài.

Cho đến một đêm khuya, đột nhiên có thị vệ hốt hoảng chạy tới báo:

“Vương hậu không ổn rồi, thương thế của vương lại chuyển biến xấu!”

Toàn thân ta run lên, theo bản năng chạy theo hắn về hướng vương trướng.

Nhưng khi trông thấy Hách Liên Tẫn đang nằm yên ổn trên giường, thần sắc còn khá hơn người khỏe mạnh,

ta mới nhận ra, mình bị lừa.

Hắn còn tỏ vẻ hớn hở gọi ta lại.

Ta đứng yên, ánh mắt dừng lại ở bóng người đang ngồi ở đầu giường.

Hách Liên Trụ đã túc trực suốt mấy ngày liền, có lẽ quá mệt mỏi nên tựa đầu vào thành giường mà thiếp đi.

Thấy ta không đến gần, Hách Liên Tẫn gắng chống người dậy.

Nhưng chưa nhích nổi một tấc đã nặng nề ngã xuống, đau đến mức bật ra tiếng rên khẽ.

Ta hoảng hốt nhìn về phía Hách Liên Trụ đang có dấu hiệu tỉnh lại, rồi thấp giọng trách:

“Ngươi lừa ta làm gì!”

Hách Liên Tẫn nhướng mày, cũng hạ giọng:

“Ai bảo nàng trốn ta. Ta thương thế thế này, mười ngày không thấy bóng nàng đâu.”

Ta bất giác liếc nhìn Hách Liên Trụ, rồi lập tức quay đầu đi.

“Vậy ta biết làm sao, trước mặt phụ hãn ngươi mà hỏi han săn sóc ngươi ư?”

Thứ ngăn cách giữa ta và hắn, chưa từng biến mất.

Một lúc sau, tay Hách Liên Tẫn chậm rãi luồn vào tay áo ta, nắm lấy tay ta.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap