Ta nhìn hắn theo bản năng, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy uất ức.
“Chẳng phải Trung Nguyên các ngươi có tục tam thê tứ thiếp sao?
Nếu đã có tam thê tứ thiếp, chẳng lẽ không thể có tam phu tứ thiếp à?”
“Dù sao cũng là phụ hãn ta, trưởng giả vi tôn. Vậy thì ta miễn cưỡng làm… phu quân thứ hai cũng được…”
“…”
Ta lúng túng đáp:
“Trung Nguyên không có chuyện tam phu tứ thiếp… Chính thê chỉ có một…”
Sắc mặt Hách Liên Tẫn thoáng cái trở nên khó coi.
Sau cùng, cắn răng nói:
“…Vậy ta làm thiếp, được chưa?”
Ta sững người nhìn hắn, bất giác lùi lại một bước.
Ai ngờ, giây tiếp theo, bàn tay yếu ớt kia đột nhiên kéo mạnh ta về phía giường.
Không kịp đề phòng, ta chỉ kịp chống người, tránh đè lên vết thương của hắn.
Cúi đầu nhìn, thấy Hách Liên Tẫn mắt hoe đỏ, nhìn ta chằm chằm:
“Ta cam lòng làm thiếp, mà nàng vẫn không chịu, nàng quá đáng lắm rồi!”
“…”
Ngay lúc ta nghi ngờ vết đao kia có đâm vào đầu hắn không,
bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp.
“Tẫn, buông nàng ra.”
Ta lập tức ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu như vực của Hách Liên Trụ.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là: không biết chàng đã nghe được bao nhiêu…
Ngay sau đó, ta mới nhận ra, tư thế hiện tại giữa ta và Hách Liên Tẫn… quá mức bất nhã.
“Thả ta ra mau!”
Ta vừa xấu hổ vừa bối rối, giãy giụa khỏi tay hắn.
Hách Liên Tẫn cố chấp giữ chặt cổ tay ta.
“Không! Hôm nay nàng phải cho ta một câu trả lời!”
Ta giằng co, lại sợ ảnh hưởng đến vết thương của hắn nên không dám dùng sức.
Hách Liên Trụ khẽ thở dài, vươn tay điểm nhẹ vào cổ tay Hách Liên Tẫn.
Tuy nhìn không có bao nhiêu sức lực,
nhưng tay Hách Liên Tẫn lập tức mềm nhũn rơi xuống.
Ta vội vã đứng dậy, không dám nhìn vào mắt ai cả.
Chàng lại điềm nhiên vén sợi tóc rũ trước ngực ta ra sau tai.
Rồi mới nhìn sang Hách Liên Tẫn:
“Muốn làm loạn, chờ đến khi ngươi xuống giường đã.”
Hách Liên Tẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn ta bị dắt đi.
Trên thảo nguyên đêm đông, sao trời lấp lánh như bạc rơi.
Chàng nắm tay ta, chầm chậm bước giữa bầu trời đầy sao.
Một lúc sau, ta cất tiếng trước:
“Trụ…”
Chàng quay đầu, mỉm cười cắt ngang:
“Không cần nói, ta hiểu.”
“Tẫn là con ta, những gì nó làm, là do ta dạy dỗ không nghiêm.
Người duy nhất vô tội trong chuyện này, là nàng.”
“Cho nên chỉ cần nàng nguyện ý, thì cũng đừng cảm thấy áy náy với ta.”
Ta thầm nhẩm đi nhẩm lại lời chàng trong đầu, hồi lâu mới dám tin điều mình hiểu ra.
Ngay cả ở Trung Nguyên, cũng không có người đàn ông nào chấp nhận thê tử mình có thêm phu quân.
Huống chi, họ không phải người thường,
Họ là hai đời vương của Mạc Bắc,
là hai mãnh sư danh chấn thảo nguyên…
“Chỉ là…”
Hách Liên Trụ bỗng quay sang, nói khẽ:
“Ta là… phu quân đầu tiên, phải không?”
16
Việc Hách Liên Trụ còn sống, được giữ bí mật trong vương đình Mạc Bắc.
Đợi đến khi Hách Liên Tẫn có thể xuống giường đi lại,
chàng liền rời khỏi nơi ấy.
Cùng năm đó, cách vương đình chưa đầy hai nghìn dặm,
dựng lên một hành cung.
Hành cung ấy mô phỏng kiến trúc Trung Nguyên, kết hợp hài hòa với phong cách Mạc Bắc.
Đó là cung điện riêng do vương Mạc Bắc đích thân xây dựng,
chỉ để an ủi nỗi nhớ cố hương của vương hậu.
Mỗi tháng, vương hậu đều đến hành cung ở nửa tháng.
Nghe nói vương hậu rất được sủng ái,
mỗi lần rời vương đình chưa được mấy hôm, vương liền vội vàng đuổi theo.
Chỉ là bận quốc sự, ở chưa được bao lâu đã bị vương hậu đuổi về lo chính sự.
Ngoài mối tình si với vương hậu,
cuộc đời của vị Mạc Bắc vương này cũng có thể nói là truyền kỳ.
Mười bảy tuổi kế vị phụ hãn,
đến năm hai mươi bảy tuổi, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của phụ hãn.
Hoàn toàn thống nhất thảo nguyên,
từ đó về sau, không còn bộ tộc,
chỉ còn một quốc gia duy nhất: Thiên Mạc.
Còn chuyện lúc sinh thời, liệu hắn có kéo quân đánh Trung Nguyên hay không,
không ai dám nói chắc.
- Ngoại truyện Hách Liên Trụ
Không ai biết rằng năm đó, khi Hách Liên Tẫn cận kề cái chết,
Hách Liên Trụ đưa Tề Tri Chi Dao đến Vân Cốc Quan, trên gương mặt chàng thậm chí còn phảng phất nét bình thản.
Không phải chàng vô tình, cũng không phải không lo cho sống chết của Hách Liên Tẫn,
mà là, chàng biết, con trai chàng sẽ không chết vào thời khắc đó.
Mười bảy năm trước, ngày Hách Liên Tẫn ra đời,
Hắc Ưng vu sư từng đến Mạc Bắc.
Bà tiên đoán rằng đứa trẻ này mang mệnh cực cứng,
tương lai tất sẽ thành tựu vượt qua cả Hách Liên Trụ.
Ngay cả cái tên “Tẫn”, cũng là do bà đặt.
Nghĩa là “tàn tro”, là lửa cháy lan khắp thảo nguyên,
là người được định sẵn sẽ thay đổi cả cục diện nơi đây.
Hắc Ưng vu sư là vu sư thần bí nhất của thảo nguyên.
Người đời truyền rằng, mỗi đời vu sư mất đi,
người kế nhiệm liền sẽ đột nhiên xuất hiện.
Họ được xem là hiện thân của ý chỉ Trường Sinh Thiên.
Tất cả lời tiên đoán, đều là thánh dụ.
Từ nhỏ, Hách Liên Tẫn đã thể hiện trí tuệ khác thường,
tính cách cũng chẳng giống người thường.
Nhiều lần gặp hiểm nguy, đều hoá hung thành cát.
Thậm chí khi từng bị đàn sư tử vây quanh, cũng sống sót thần kỳ trở về.
Vì vậy, Hách Liên Trụ biết,
lần này, con trai chàng cũng sẽ bình an vô sự.
Chàng chỉ là, nhìn ra, tiểu nguyệt lượng của chàng… đã yêu Tẫn.
Hách Liên Trụ, như bao con dân trên thảo nguyên,
một lòng tín phụng Hắc Ưng vu sư, kẻ mang ý trời.
Bà từng nói, nguyên hậu… không phải người định mệnh của chàng.
Sau này, năm ba mươi mốt tuổi,
chàng gặp được Tề Tri Chi Dao.
Nhưng đúng như thần dụ từng phán:
vầng trăng đến từ Trung Nguyên ấy,
sẽ không chỉ chiếu sáng cho một mình chàng.
(Toàn văn hoàn)