Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG TIKTOK để mở khóa toàn bộ chương truyện!
https://vt.tiktok.com/ZSr8saWBG/
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Tôi bình thản trả lời:
“Chỉ là con bỗng nhiên khai sáng. Lý thuyết học từ sách vở chỉ là bề nổi, những người ưu tú thì làm gì cũng giỏi thôi.”
Không khí trên bàn ăn một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Chỉ còn lại âm thanh loạt soạt khi mẹ lật giở bảng điểm một cách vô định.
Tôi phá vỡ sự im lặng.
“Vậy… con có thể ăn cơm được chưa?”
Họ liếc nhìn nhau.
Từ ánh mắt trao đổi, tôi thấy được sự không cam lòng.
Thế nhưng, cuối cùng, mẹ nguyên chủ vẫn không nói gì nữa.
Bà ta cẩn thận gấp bảng điểm lại, nhét vào ví tiền của mình, sau đó mới lên tiếng:
“Ăn đi, không ăn thì thức ăn nguội mất.”
Tôi khẽ che miệng, bật cười nhẹ nhàng.
“Đúng vậy nhỉ. Canh cá mà nguội thì sẽ tanh lắm.
Bố mẹ, uống nhiều một chút nhé.”
3
Sau bữa cơm, bố nguyên chủ như thường lệ mở tủ lạnh, lấy ra hai con cá rô phi đông lạnh rồi đi ra ban công.
Nhưng chờ đợi ông ta—lại là một chiếc bể cá trống trơn.
Con cá rồng yêu quý mà ông ta đã nuôi suốt ba năm—giờ đây chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tôi ngồi trong phòng khách, nghe thấy từ phía ban công vọng lại một tiếng gào thét xé lòng:
“Cá của tôi đâu—”
Tiếng la hét khiến mẹ nguyên chủ, đang rửa bát trong bếp, cũng hoảng hốt chạy ra.
Bà ta vừa tháo tạp dề bước ra khỏi bếp, đã đụng ngay cơn thịnh nộ bùng nổ của bố nguyên chủ.
Tôi nheo mắt, ánh mắt tràn đầy hứng thú:
“Ở trong bụng ông đấy. Sao thế, vừa nãy ăn ngon lành lắm mà?”
Bố nguyên chủ giận đến run người, chỉ tay thẳng vào tôi, môi giật giật mà chẳng nói nổi câu nào hoàn chỉnh:
“Tao… tao nuôi nó ba năm trời, mày… mày lại dám…”
Tôi giả vờ ngạc nhiên, vỗ trán một cái, giọng điệu nhẹ nhàng như vừa nhớ ra điều gì:
“A? Hôm qua hai người chẳng phải mới nấu con thỏ của tôi sao? Tôi còn tưởng… nhà mình nuôi thú cưng là để ăn chứ?”
Tôi cười tủm tỉm, tiếp tục nói:
“Hì hì, ông không cho ăn thì cũng phải nói trước chứ! Nếu biết vậy, tôi đã chẳng giết nó rồi. Ông không biết đâu, con cá đó khỏe lắm, tôi phải đâm vào đầu nó ba nhát, máu chảy khắp nơi…”
“Từng giọt… từng giọt… nhỏ tí tách xuống sàn nhà… Lúc ấy đỏ lòm một mảng, đẹp lắm luôn!”
Bố nguyên chủ lập tức lao vào bếp.
Tôi có ký ức của nguyên chủ, tôi biết hành động này của ông ta có nghĩa gì—
Ông ta muốn lấy dao.
Tôi cụp mắt, che đi sự châm chọc và lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Trong ký ức của nguyên chủ, chỉ cần cô ấy dám phản kháng, hai vợ chồng này liền có một người xông vào bếp cầm dao ra.
Hồi nhỏ, cô ấy bị dọa đến mức khóc thét.
Lớn hơn một chút, cô ấy bắt đầu sợ hãi cầu xin.
Về sau, cô ấy chỉ lặng lẽ đứng ở góc tường, thì thầm trong lòng:
“Vậy thì giết tôi đi.”
Họ liên tục lấy cái chết ra uy hiếp cô.
Uy hiếp đến mức cô không còn sợ chết nữa.
Thậm chí… cô bắt đầu chủ động ôm lấy cái chết.
Tôi quay người, lao xuống tầng dưới.
Trong túi áo là 1.500 tệ mà nguyên chủ đã dành dụm để đi du lịch sau kỳ thi đại học, cùng với chứng minh thư.
May mắn thay, nguyên chủ đã tròn 18 tuổi từ tháng trước.
Phía sau, tiếng gào giận dữ của bố nguyên chủ vọng tới:
“Mày có gan thì đừng có quay về nữa!”
Mẹ nguyên chủ cũng cười lạnh:
“Mặc kệ nó! Nó ở nhà sung sướng quá rồi nên thấy cuộc sống an nhàn khó chịu!”
“Cứ để nó đi! Để nó ra ngoài mà xem, không có cha mẹ che chở, ngoài kia toàn là bão tố!”
Sau khi rời khỏi nhà, tôi không đến trường.
Tôi tìm một nhà trọ dành cho thanh niên rồi thuê phòng ở tạm.
Sau đó, tôi xin vào làm thêm ở một quán trà sữa gần cổng trường.
Vài ngày sau, chủ nhiệm lớp gọi điện hỏi vì sao tôi không đi học.
Tôi điềm nhiên trả lời:
“Bố mẹ em nghiện cờ bạc, nợ chồng chất hàng chục vạn. Họ bắt em bỏ học đi làm để trả nợ.”
Chủ nhiệm lớp suýt nữa báo cảnh sát.
Cô ấy lập tức gọi cho bố mẹ nguyên chủ để chất vấn.
Lúc này, hai người họ bắt đầu hoảng.
Dù gì thì năm đó vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, họ chỉ có một đứa con gái này.
Bọn họ còn trông chờ vào cô con gái để sau này vinh hiển gia tộc, bù đắp những thất bại và tiếc nuối của đời mình.
Ngày thứ tư sau khi tôi bỏ nhà đi.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Đây là giờ tan học của học sinh lớp 10 và 11.
Tôi đang lắc mạnh một ly trà sữa khoai môn ít đường, không đá.
Bỗng dưng, bố mẹ nguyên chủ dẫn theo nhân viên tổ dân phố, hùng hổ lao đến quán trà sữa.
Cảnh tượng đó khiến cả quản lý cửa hàng cũng phải giật mình.
Nhìn thấy tôi trong bộ đồng phục pha chế, họ lập tức bùng nổ.
Mẹ nguyên chủ đỏ hoe mắt, gào lên đầy phẫn nộ:
“Lương An An—mày báo đáp công ơn nuôi dưỡng 18 năm của cha mẹ bằng cái bộ dạng này sao?”
“Mày còn trẻ như thế, mày định làm gì? Hả? Không thi đại học nữa à? Mày muốn chết đúng không?”
Tôi ngước mắt lên, đối diện với gương mặt méo mó vì giận dữ của bà ta, giọng nói bình thản:
“Có thi chứ. Ai nói là không thi?”
Chỉ là… tôi không thi vì họ thôi.
Nghe tôi nói vậy, cảm xúc của mẹ nguyên chủ dường như dịu đi đôi chút.
Nhân viên tổ dân phố cũng vội vàng khuyên nhủ:
“Trẻ con mà, tuổi dậy thì bồng bột, không hiểu chuyện. Nói chuyện nhẹ nhàng với nó là được. Cô xem, con bé vẫn muốn tiếp tục học mà.”
Tôi lắc lắc chiếc bình lắc, những viên đá va vào thành cốc vang lên tiếng lách cách, vang vọng giữa không gian yên tĩnh.
Người phụ nữ trung niên kia cũng quay sang khuyên nhủ tôi:
“Cô bé à, đừng giận dỗi cha mẹ nữa. Cháu sắp thi đại học rồi, bây giờ mà bướng bỉnh chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt thì sau này sẽ hối hận cả đời đấy.”
Tôi nhướng mày, giơ tay làm một động tác “nắm chắc”.
“Một kỳ thi đại học nho nhỏ, có đáng để ngày nào cũng phải đến lớp không? Thi chơi thôi mà.”
Mẹ nguyên chủ suýt ngất.
Bà ta ngã ngồi xuống đất, không còn quan tâm đến thể diện nữa, gào khóc thảm thiết.
Bà ta khóc thực sự rất đau lòng.
Khóc vì đứa con gái không hiểu chuyện.
Khóc vì cuộc đời của chính mình quá khổ.
Đáng tiếc, bà ta vĩnh viễn sẽ không nhận ra—
Chỉ cần dành ra một phần mười sự thương thân trách phận đó để đồng cảm với con gái mình, thì con gái bà ta đã không bị người khác chiếm lấy cơ thể rồi.
Nhân viên tổ dân phố, một phụ nữ trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà lau nước mắt.
“Ôi chao, lòng cha mẹ trên đời thật đáng thương! Con gái à, đừng bướng nữa, con xem mẹ con khóc đau lòng đến mức nào kìa.”
Tôi khoanh tay, lặng lẽ quan sát màn diễn của họ, không hề giải thích.
Bởi vì tôi biết, dù họ không cùng một kiểu người, nhưng họ luôn đứng chung một lập trường.
Mẹ giết thú cưng của con thì không sao.
Con vì con thỏ đó mà giận dỗi cha mẹ lại là sai.
Bố cầm dao đòi giết con thì không sao.
Con bỏ nhà đi mới là chuyện tày đình.
Người ta nói, trẻ con Đông Á vĩnh viễn không thể thoát khỏi chiếc lồng của gia đình ruột thịt.
Nói đúng lắm.
Nhưng tôi không phải nguyên chủ.
Tôi là một kẻ xuyên không.
Nguyên chủ đã bị chính họ bức đến mức không còn tồn tại nữa rồi.
Thật đáng tiếc.
Tôi không phải nguyên chủ.
Nguyên chủ đã bị chính họ ép đến mức không còn tồn tại nữa rồi.
Còn tôi—
Tôi chẳng có gì để ràng buộc với gia đình này cả.
Đây vốn không phải nhà của tôi.
Tôi có gì mà không thể thoát ra?
Sau một hồi thương lượng, bố mẹ nguyên chủ lần đầu tiên nhượng bộ trước mặt con gái mình.
Bọn họ sợ tôi không hài lòng lại bỏ nhà đi nữa.
Vậy nên, họ đồng ý không làm phiền tôi cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.
Còn về con cá rồng khổng lồ kia?
Nó đã bị nước trong bồn cầu cuốn trôi từ lâu rồi.
Không để lại chút dấu vết nào.
4
Kỳ thi thử lần hai, lần ba.
Tôi luôn đứng đầu toàn khối.
Bố mẹ nguyên chủ mừng phát điên, suốt ngày khoe khoang khắp nơi, nói rằng họ dạy con thật tốt, nuôi dưỡng được một thiên tài học bá.
Dù tôi đã từng làm qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ, gặp không ít kiểu phụ huynh quái dị, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt vênh váo của họ, tôi vẫn cảm thấy buồn cười.
Bởi vì… họ thật sự rất giống con châu chấu sau mùa thu.
Chỉ còn lại chút thời gian ngắn ngủi để nhảy nhót mà thôi.
Trước kỳ thi đại học, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng sau một khoảng thời gian dài im lặng.
Không biết vì sao, lần này tôi lại nghe ra chút chua xót trong giọng nói máy móc của nó.
“Này… Cô đã quên mất thế giới thực rồi. Vậy tại sao vẫn muốn quay về chứ?
“Nhỡ đâu… Tôi nói là nhỡ đâu thôi nhé… Nhỡ đâu thế giới thực không tốt đẹp như cô tưởng thì sao?”
Mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan một nửa.
Tôi đã tự hỏi chính mình câu này vô số lần.
Vậy nên, câu trả lời cũng trào ra như nước chảy.
“Dù thế giới thực có ra sao, đó vẫn là quá khứ của tôi.”
“Một người nếu quên mất quá khứ của chính mình, vậy thì họ sẽ không còn là chính họ nữa.”
“Tiểu hệ thống, tôi không chỉ là một nhiệm vụ giả xuyên nhanh.
Tôi còn là chính tôi.”
Hệ thống im lặng.
Nhưng ngay trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, dường như tôi đã nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong đầu mình.
5
Sau khi có điểm thi đại học, đúng như dự đoán, tôi đứng nhất toàn trường.
Thực ra, lúc làm bài, tôi đã do dự một chút. Dù sao thì đứng đầu toàn tỉnh có hơi quá mức ban thưởng cho bố mẹ nguyên chủ rồi.
Bố mẹ nguyên chủ mừng rỡ như điên, bận rộn gọi điện cho bạn bè, họ hàng, tổ chức tiệc lớn để ăn mừng. Tại bữa tiệc mừng đỗ đại học, họ mặt mày rạng rỡ, kéo từng người đến để chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
“Bọn trẻ bây giờ ấy à, phải chịu khổ một chút thì mới thành tài được.”