1

Tôi là một nhiệm vụ giả xuyên nhanh.

Đây là thế giới nhiệm vụ cuối cùng của tôi.

Chỉ cần giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện—thoát khỏi gia đình ruột thịt—tôi sẽ có thể sống lại trong thế giới thực.

Mở mắt ra, đập vào mắt tôi là ba món ăn cùng một tô canh thơm ngon nóng hổi, hơi nước mơ hồ bốc lên từ bàn ăn.

Ký ức của nguyên chủ ập đến trong đầu tôi như một cơn sóng dữ.

Tôi ngẩng đầu lên, hơi sững sờ nhìn người đàn ông và người phụ nữ trước mặt—bố mẹ của nguyên chủ.

“An An à, tháng sau con thi đại học rồi, phải ăn nhiều một chút nhé.”

Mẹ nguyên chủ gắp cho tôi một miếng thịt.

Bố ngồi bên cạnh cũng phụ họa: “Tháng sau thi đại học rồi, phải ăn nhiều mới có sức mà học chứ.”

Bầu không khí trên bàn cơm tràn đầy sự ấm áp.

Dường như… nguyên chủ không cần được cứu rỗi khỏi gia đình này.

Tôi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu:

“Con cảm ơn.”

Tôi hiểu, dưới mặt nước yên bình ắt hẳn có dòng chảy ngầm cuồn cuộn.

Gia đình này… nhất định không tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Con người có thể nói dối.

Nhưng nhiệm vụ thì không bao giờ lừa dối.

Khi cúi đầu ăn cơm, tôi cảm nhận được ánh mắt của mẹ vẫn dán chặt lên người tôi.

Thấy tôi ăn hết miếng thịt kia, trong mắt bà ta thoáng qua một tia chờ mong.

“An An, con đoán xem… đây là thịt gì?”

Tôi liếc nhìn chiếc lồng thỏ trống trơn ở góc phòng, bỗng dưng mỉm cười.

Đây chính là con thỏ mà họ đã hứa mua cho nguyên chủ trước kỳ thi vào cấp ba để động viên cô ấy học tập.

Kết quả là sau khi thi xong, họ lại nuốt lời, sợ ảnh hưởng đến việc học của con gái.

Nguyên chủ khóc lóc ầm ĩ, họ mới miễn cưỡng thực hiện lời hứa.

Con thỏ này chính là niềm an ủi duy nhất của nguyên chủ trong những ngày tháng căng thẳng ở trường trung học.

Thế nhưng, khi kỳ thi đại học sắp đến gần, họ càng ngày càng không thể chịu đựng nổi sự tồn tại của nó.

Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ vì chuyện này mà tinh thần suy sụp ngay trước kỳ thi đại học, kết quả thi không đạt, thậm chí không đủ điểm vào một trường đại học chính quy.

Sau đó, cô ấy bị bố mẹ không ngừng chỉ trích, mắc chứng trầm cảm nặng.

Vào đại học, cô bị bạn cùng phòng xa lánh, cuối cùng buộc phải bỏ học.

Sau khi bỏ học, nguyên chủ đã vô số lần cố gắng cứu lấy chính mình.

Nhưng mỗi lần như thế, cô ấy lại bị bố mẹ đánh gục.

Bố mẹ nguyên chủ vừa tận hưởng cảm giác kiểm soát con gái, vừa sợ hãi cô ấy sẽ thoát khỏi vòng tay của họ.

Với một cô gái chỉ có bằng cấp ba, gia đình ruột thịt trở thành cái lồng giam mà cô không bao giờ có thể thoát ra.

Mà bây giờ, câu chuyện quay trở lại điểm khởi đầu.

Dưới ánh mắt mong đợi của mẹ, tôi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.

Nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại sâu thẳm vô tận.

“Đây là thịt thỏ ạ.”

Không khí trên bàn ăn lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Tôi thấy trong mắt mẹ hiện lên sự kinh ngạc, và xen lẫn đó là một chút thất vọng mơ hồ.

Trong lòng tôi không khỏi cười lạnh.

Giết con thú cưng mà con gái yêu quý, họ thực sự mong con gái học hành chăm chỉ hơn sao?

Hay là, họ muốn thấy con gái mình suy sụp tinh thần, cuối cùng phát điên lên?

Ai mà biết được.

“Sao vậy ạ?”

Tôi mỉm cười hỏi.

Mẹ tôi sững người một lát, sau đó vội vã thu lại biểu cảm, miễn cưỡng cười cười:

“Không có gì đâu con, bảo bối, con ăn nhiều một chút nhé.”

Tôi gật đầu, xé một chiếc đùi thỏ, nhai từng miếng một cách ngon lành.

Một đĩa thịt thỏ bị tôi ăn hơn phân nửa, ngay cả phần nước sốt còn lại cũng được tôi trộn với cơm ăn sạch.

Ăn no uống đủ, tôi đặt bát xuống, rút một tờ khăn giấy, từ tốn lau miệng, rồi khẽ mỉm cười.

“Viên Viên ăn ngon lắm ạ.”

Viên Viên là tên của con thỏ mà nguyên chủ đã nuôi.

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy rõ ràng tiếng bố mẹ nguyên chủ hít một hơi lạnh.

Họ cứ thế sững sờ nhìn tôi, như thể lần đầu tiên nhận ra cô con gái ngoan ngoãn, yếu đuối mà họ đã nuôi nấng bao năm qua.

“Con…”

Mẹ tôi há miệng, dường như định chỉ trích tôi máu lạnh.

Nhưng chợt như nhớ ra, con thỏ là do bà ta giết.

Tôi cười rạng rỡ, đứng lên khỏi ghế.

“Không có gì đâu ạ. Nếu không còn chuyện gì khác, con đi học đây, bố mẹ.”

Nói xong, tôi không đợi họ trả lời, lập tức xách cặp lên, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra cửa.

2

Vừa bước ra khỏi nhà, trong đầu tôi vang lên giọng nói điện tử quen thuộc của hệ thống.

“Cô đến thế giớ… khụ khụ, đến nhiệm vụ cuối cùng rồi mà vẫn phải ôn thi đại học à?”

Tôi nhún vai.

“Không biết nữa, chắc là do vận may tốt. Mà này, nhiệm vụ cuối cùng không phải hệ thống không được cung cấp bất kỳ trợ giúp nào sao? Sao cậu lại xuất hiện?”

Hệ thống im lặng một lúc.

“Không có gì, chỉ là sợ cô làm nhiệm vụ một mình quá cô đơn, nên đến bầu bạn.”

Khóe môi tôi khẽ cong lên.

Đến để cung cấp giá trị tinh thần sao?

Cũng không tệ.

Trường cấp ba Hải Thành vào năm cuối chỉ có nửa ngày nghỉ vào sáng Chủ Nhật mỗi tuần.

Mà tôi vừa xuyên đến lại đúng vào ngày thứ Bảy.

Sáng hôm sau, dù không phải đến lớp, tôi vẫn dậy sớm.

Bố nguyên chủ thích nuôi cá dữ.

Ông ta là một người cha kiểu “thả rông”, bình thường không quan tâm đến việc học của con gái, lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng.

Chỉ khi nguyên chủ thi trượt, ông ta mới thỏa thích mắng mỏ cô ấy một trận.

Còn với con cá rồng khổng lồ dài một mét trong bể kính ở ban công, ông ta lại vô cùng trân quý, cách vài ngày lại đi câu cá sống về cho nó ăn.

Con cá đó thực sự được nuôi rất tốt.

Lúc năm giờ sáng, khi tôi cắm dao vào mang nó, lực giãy giụa trước khi chết suýt nữa khiến cái thớt gỗ nứt đôi.

Lúc này, trong nhà không một bóng người.

Máu tươi nhỏ từng giọt xuống nền gạch men trắng sáng trong bếp, phản chiếu khuôn mặt vô cảm của tôi.

Tôi thành thạo phi lê cá, xào thơm hành gừng với rượu gạo, chẳng mấy chốc, một bát canh cá thơm lừng đã ra nồi.

Sau đó, tôi xào thêm vài món khác, lau sạch vết máu trên sàn, gói gọn vảy cá và xương cá vào túi rác rồi đem vứt đi.

Theo ký ức của nguyên chủ, bố cô ấy thường về nhà sớm hơn mẹ khoảng nửa tiếng vào sáng Chủ Nhật.

Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lặng lẽ làm bài tập, chờ đợi ông ta trở về.

Mười một giờ trưa.

Bố nguyên chủ vừa huýt sáo vừa đẩy cửa vào nhà, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Thấy tôi ngoan ngoãn ngồi một bên học bài, sắc mặt ông ta càng thêm hài lòng.

Ông ta lên tiếng gọi:

“An An, đừng học mãi thế, qua ăn cơm đi. À, mẹ con đâu rồi?”

Tôi khẽ mỉm cười:

“Con không biết ạ.”

Bố tôi thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ không bận tâm:

“Có lẽ là ra ngoài mua gia vị rồi. Mau lại đây ăn đi!”

Canh cá rất ngon, kích thích vị giác của ông ta.

Ông ta uống liền ba bát, không ngừng xuýt xoa khen ngợi:

“Hôm nay mẹ con nấu ngon ghê.”

Ông ta gắp hai miếng thịt cá, nhai một cách đầy thỏa mãn:

“Cá này tươi thật, thịt chắc, ngọt, lại còn dai nữa.”

Vừa dứt lời, mẹ nguyên chủ cũng đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ăn, bà ta ngạc nhiên quay sang bố nguyên chủ:

“Ai nấu vậy?”

Trong nháy mắt, bố tôi sững người, theo bản năng hỏi lại:

“Không phải bà nấu à? Chẳng lẽ… là con nấu?”

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Tôi gật đầu, không phủ nhận.

Mẹ nguyên chủ lập tức cau mày trách móc:

“Con là học sinh, sao cứ làm mấy chuyện vô bổ này? Không biết tranh thủ nửa ngày nghỉ cuối tuần để học sao? Loay hoay với mấy thứ này có ích gì, không bằng nghĩ cách làm sao để bứt phá!”

Bố nguyên chủ vừa ăn đầy miệng dầu mỡ vừa gật gù đồng tình:

“Ba mẹ đều là người có học thức, sao lại sinh ra đứa con gái thiển cận như con chứ? Là học sinh thì phải biết học cho đàng hoàng!”

Tôi lặng lẽ nhìn họ.

Đúng rồi.

Trong ký ức của nguyên chủ, họ chính là kiểu người như vậy.

Giây trước còn cười nói vui vẻ, giây sau đã có thể đồng loạt tấn công nguyên chủ.

Lúc nguyên chủ học lớp 10, vào một buổi tối bình thường sau giờ học, bố cô ấy lái xe đến đón cô về.

Không có dấu hiệu báo trước nào, ông ta bỗng nhiên tăng tốc, lao xe vun vút trên đường, mặc kệ nguyên chủ khóc lóc cầu xin.

Ông ta vừa chửi bới vừa dọa sẽ đâm chết cô con gái vô dụng này—đứa chẳng bao giờ vào được top 3 của lớp.

“Mày học kém như vậy, sau này cũng chỉ có thể làm gái đứng đường, không bằng bây giờ tao tống mày ra đó luôn đi!”

“Lương An An, ba chúc mày làm đĩ mà sống lâu trăm tuổi!”

Nhiều năm sau, nguyên chủ mới biết, hôm đó ông ta thua tám vạn nhân dân tệ vì chơi chứng khoán.

Khi cô vừa khóc vừa chất vấn ông ta vì sao lại trút hết giận dữ lên đầu mình, thứ nhận được chỉ là một cái tát trời giáng.

Họ hỏi ngược lại cô:

“Chẳng lẽ học sinh không nên học hành chăm chỉ sao? Ba chỉ đang răn dạy con thôi, vậy cũng sai à?”

Thật đáng tiếc.

Lần này, tôi đã có chuẩn bị trước.

Tôi lấy ra một tờ bảng điểm từ cặp sách, mạnh tay đập lên bàn ăn.

Tôi cười rạng rỡ, khóe môi gần như kéo đến tận mang tai, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

“Kỳ kiểm tra tuần này, con đứng nhất lớp.”

Bầu không khí trên bàn ăn đột ngột rơi vào tĩnh lặng.

Mẹ nguyên chủ bỗng bừng tỉnh, vội vàng giật lấy bảng điểm, không thể tin nổi mà săm soi từng dòng chữ trên đó.

Ngay sau đó, bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Con gian lận đúng không?”

Tôi khẽ cười nhạt.

“Ai gian lận thì làm chó. Kỳ kiểm tra tuần sau, con vẫn sẽ đứng nhất lớp, con nói được làm được.”

Nực cười thật.

Tuy tôi không có ký ức về thế giới thực, nhưng đã trải qua không biết bao nhiêu thế giới nhỏ khác nhau.

Ngọt văn, ngược văn, văn cứu rỗi…

Tóm lại, suốt những lần xuyên qua các thế giới ấy, tôi chưa từng ngừng học tập, cũng chưa từng thi rớt lần nào.

Mẹ tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bà ta nheo mắt, thận trọng dò hỏi:

“Sao con lại đột nhiên tiến bộ nhanh như vậy?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap