Lúc đó, Hách Khải Thần vòng tay ôm eo tôi, nhìn dòng khách ra vào, trầm giọng hỏi:
“Em trông không vui lắm?”
“Sao lại không vui? Em là quá vui ấy chứ, thấy hắn ta xây lầu đài nguy nga, rồi tận mắt thấy nó sụp đổ, càng lên cao càng ngã đau!”
Tôi và Hách Khải Thần cụng ly, nhìn nhau cười.
Tối hôm đó tôi uống không ít, đến khi tỉnh lại vì dư âm rượu, thấy Hách Khải Thần đang nằm cạnh, tôi có hơi bối rối.
Tôi không còn là trẻ con, đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
Không sao, tôi cũng không thiệt.
Ba ngày sau lễ cưới, tôi trở về thăm nhà thì gặp Thẩm Minh Châu.
Cô ta trang điểm rất đậm, còn mặc áo cổ cao, giữa mùa hè nóng nực như thế mà vẫn không thấy nóng, điều này càng khiến tôi thêm chắc chắn.
Có vẻ như vừa mới về nhà ngày đầu tiên đã bị đánh.
Trong tiệc mừng cưới, Thẩm Minh Châu đưa tay sờ cổ, vẻ mặt không tự nhiên:
“Anh Đông Dương quá yêu em, nên ra tay hơi mạnh. Nhưng không sao, vợ chồng mà, đây là ‘gia vị’ trong hôn nhân thôi.”
Tôi gật đầu liên tục:
“Phải đấy, cô nói đúng lắm!”
Tề Đông Dương thì đắc ý vô cùng, ánh mắt nhìn tôi đầy độc ác. Nhưng giữa bữa ăn, hắn nhận được một cuộc gọi rồi vội vàng bỏ đi.
Sau đó Thẩm Minh Châu cũng rời khỏi. Vài ngày sau, cô ta gọi điện cho tôi:
“Thẩm Minh Nguyệt, là cô đúng không!”
“Tại sao bến cảng của nhà họ Tề lại rơi vào tay cô!”
Cô ta gào lên:
“Tề Đông Dương đã bị hội đồng quản trị phế truất rồi! Là cô và Hách Khải Thần giở trò!”
“Là tôi đấy. Dự án Tề Đông Dương giành được có rủi ro quá lớn, tôi chỉ nhắc nhở cậu Hách một chút thôi.”
“Thẩm Minh Châu, cô nghĩ có hệ thống và bình luận giả thì muốn làm gì cũng được sao?”
Nghe vậy, Thẩm Minh Châu hét lên:
“Cô biết hết rồi! Cô thấy tôi nhảy vào hố lửa mà không ngăn lại!”
“Là cô hại tôi trước, Thẩm Minh Châu. Cô tưởng chỉ vì cô có giá trị lợi dụng mà Tề Đông Dương sẽ không đánh cô sao? Bản chất hắn đã là rác rưởi rồi, đời này hai người cứ mục nát cùng nhau đi!”
Tôi cúp máy, phía trước hiện lên một dòng bình luận:
“Làm sao vậy? Cô ấy biết tất cả là giả rồi sao?”
“Tất nhiên, bọn ngươi chỉ là một đám vô dụng bị kẻ khác giật dây mà thôi!”
Tôi cầm cốc nước hất thẳng lên màn hình, xoẹt! một tiếng, màn hình lập tức bốc khói đen rồi biến mất.
Thẩm Minh Châu và Tề Đông Dương bị đuổi ra khỏi biệt thự lớn của nhà họ Tề, chỉ có thể chen chúc sống trong một căn biệt thự nhỏ ở khu Đông thành, khác nào từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Ba tháng sau khi tôi kết hôn, Thẩm Minh Châu tìm đến cầu cứu. Lúc đó tôi đang ở tòa nhà tập đoàn, vừa mới đá cha mình ra khỏi công ty, chính thức giành lấy toàn bộ quyền lực.
Ông ta chẳng còn cách nào phản kháng, toàn bộ tài sản đều bị tôi nuốt trọn.
Thẩm Minh Châu quỳ rạp dưới đất gào khóc:
“Chị ơi! Em xin chị! Xin chị cứu em với! Em không muốn bị hắn đánh nữa, em muốn ly hôn!”
Tôi nhìn xuống cô ta từ trên cao, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Một đứa con riêng đã gả đi rồi còn quay về nhà mẹ đẻ để làm gì? Đưa cô ta trở về!”
Thẩm Minh Châu hét lên thảm thiết, bị người ta kéo đi, móng tay cào rách cả sàn nhà, cô ta bị đưa thẳng trở lại nhà họ Tề.
Tề Đông Dương càng đánh càng tàn bạo. Nửa năm sau, Thẩm Minh Châu không chịu nổi nữa, đợi hắn ngủ say liền cầm rìu bổ hắn thành đống thịt nát, rồi bị cảnh sát bắt đi.
Thẩm Thành Hồng không chịu nổi cú sốc, bị đột quỵ.
Tôi thuê một hộ lý to khỏe, lại có xu hướng bạo lực, chỉ cần đảm bảo ông ta không chết là được.
Còn tôi thì hoàn toàn nắm giữ nhà họ Thẩm, cùng Hách Khải Thần chia đôi thị trường.
Đến khi hết thời hạn của hợp đồng hôn nhân, tôi chuẩn bị đề xuất ly hôn, thì phát hiện mình đã mang thai.
Tôi cầm bao cao su chất vấn Hách Khải Thần, anh ta mắt đỏ như máu, ngậm lấy ngón tay tôi nói:
“Minh Nguyệt, em vẫn chưa hiểu sao? Không phải ai anh cũng nguyện hiến thân. Tiền của anh đã cho em, vậy giữ lại đứa bé này được không?”
Tôi thật sự không nhận ra Hách Khải Thần cũng là một tên ‘não yêu’ chính hiệu.
Nể tình anh ta cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi miễn cưỡng sinh đứa bé này ra, coi như cho anh ta danh chính ngôn thuận vậy!
(HẾT)