8

Tối hôm đó, khi đi ngủ, tôi trằn trọc mãi không sao chợp mắt được. Tôi bò dậy xuống lầu rót nước uống, lúc đi ngang qua phòng Thẩm Minh Châu thì nghe thấy cô ta tức tối nói gì đó!

“Hệ thống! Những dòng bình luận đó, dù tôi ám chỉ thế nào cô ta cũng không mắc bẫy, tôi dàn dựng lâu như vậy, chẳng có tác dụng gì cả!”

“ Ký chủ, có khả năng nữ chính đã thức tỉnh ý thức tự chủ. Bây giờ vẫn còn cơ hội, cô cố gắng thêm chút nữa, có lẽ sẽ cứu vãn được.”

“Cô vẫn có thể tạo thêm nhiều bình luận hơn, khiến cô ta tin rằng Hách Khải Thần là phản diện, hy vọng vẫn còn! Nếu không, cô sẽ bị xóa sổ!”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu tất cả, hệ thống?

Hừ, một thứ ký sinh vô dụng lại gặp đúng một con ký sinh trùng khác. Kiếp trước tôi bị lừa, nếu không cũng không đến nỗi để chúng muốn làm gì thì làm.

Đời này, tôi sẽ cắt đứt hết mọi đường lui của cô ta!

Điều tôi muốn làm, chính là tận dụng cuộc hôn nhân này như một bàn đạp, để hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích của nhà họ Thẩm.

Sau khi quay lại phòng, tôi gọi điện cho Hách Khải Thần, kể cho anh ta biết những chuyện sắp xảy ra.

Ký ức kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn trong đầu tôi, sau khi có được dự án kia, anh ta sẽ trở thành người con được nhà họ Tề xem trọng nhất.

Nhưng dự án này có rủi ro rất lớn, kiếp trước Tề Đông Dương cũng đã thành công, nhưng lại bị đại thiếu gia nhà họ Tề cướp công.

Khi tôi nói kế hoạch ra, Hách Khải Thần lập tức cảnh giác:

“Em bây giờ đã có anh rồi, vẫn còn nghĩ đến chuyện báo thù nhà họ Tề sao?”

“Nhà họ Tề nắm giữ một nửa ngành logistics, còn có quyền kiểm soát bến cảng, miếng thịt béo đó, anh không muốn chia một nửa với em à?”

Hách Khải Thần bật cười trong điện thoại:

“Thẩm Minh Nguyệt, em còn tàn nhẫn hơn anh tưởng. Hắn đã làm gì đắc tội với em mà em phải quyết liệt đến thế?”

“Thù máu.”

Hách Khải Thần im lặng hồi lâu mới khẽ nói “Được.”

Cúp máy rồi, tôi hít sâu một hơi, lúc này, bình luận lại xuất hiện trước mặt tôi.

“Nếu nữ chính lấy nam phụ thì couple tụi mình ship còn ý nghĩa gì nữa?”

“Nam chính sắp phất lên rồi, nữ chính nhất định đừng hồ đồ!”

“Nam chính chỉ kết hôn hợp đồng với nữ phụ thôi, người anh ấy yêu nhất vẫn là cô!”

Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, kéo chăn trùm kín đầu, những dòng bình luận chết tiệt đó!

Họ tưởng cái gọi là “thâm tình” có thể giả vờ là được sao?

Chỉ có tôi mới biết, kiếp trước tôi đã thực sự trải qua những nỗi đau ấy.

Sau khi tôi chết, Tề Đông Dương mới bừng tỉnh, mới biết quý trọng tôi.

Nhưng thì sao chứ? Bản chất hắn là kẻ bạo lực, tôi đời nào lại sống chung với loại người đó lần nữa?

Sáng hôm sau, Thẩm Minh Châu đã xách hành lý rời nhà, lúc nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh thường:

“Tôi đã nói với anh Đông Dương rồi, chuyển đến ở với anh ấy trước để bồi dưỡng tình cảm.”

“Được thôi, chúc cô sớm đạt được ước nguyện.”

Thẩm Minh Châu thật đúng là chẳng biết xấu hổ.

Tối qua Tề Đông Dương vừa nhận được điện thoại, biết có một dự án cực kỳ tốt, lập tức lao đến hiện trường.

Thẩm Minh Châu vừa nghe tin cũng liền theo sát, chồng hát vợ theo, cả hai đã thành công ký được dự án đó.

Đến tiệc ăn mừng, Thẩm Minh Châu còn đặc biệt gọi điện cho tôi:

“Anh Đông Dương của tôi đã phất lên rồi, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”

“Không cần, phần tốt đó nhường cả cho cô. Tôi không thèm.”

“Vậy thì cả đời này đừng hòng có được nữa, dù sao người anh Đông Dương yêu nhất vẫn là tôi!”

“Ừ ừ, yêu cô nhất đấy.”

Tôi cúp máy, bởi vì giúp Tề Đông Dương ký được dự án lớn này, Thẩm Minh Châu lập tức trở thành người được chào đón nhất bên cạnh hắn.

Hai người họ thậm chí còn định tổ chức đám cưới vào cùng ngày với tôi.

9

Cô ta giúp Tề Đông Dương phất lên như diều gặp gió, một bước trở thành con dâu được nhà họ Tề yêu thích nhất.

Cô ta thay đổi quyết định, muốn thay tôi gả cho Tề Đông Dương, hoàn toàn chiến thắng tôi.

Tôi cũng chẳng hiểu nổi, cô ta lấy đâu ra cái lòng ham thắng thua ấy.

Khi Thẩm Minh Châu quay về xin cha tôi của hồi môn, biết tôi đã lấy được ba trăm triệu thì lập tức nổi giận:

“Tại sao lại cho cô ta nhiều như vậy, còn con chỉ có ba mươi triệu! Cha không thể thiên vị như thế được, giờ con chính là quý nhân của Tề Đông Dương!”

Cha tôi mặt mày u ám:

“Đó là tài sản mẹ cô ta để lại cho cô ta. Minh Châu, con người không thể quá tham lam.”

Mặt Thẩm Minh Châu tái nhợt, nhưng vẫn nhận lấy ba mươi triệu, có lẽ đó là chút tiền cuối cùng để bảo toàn tính mạng cô ta.

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Đến ngày cưới, chỉ một tấm thiệp của Hách Khải Thần đã thu hút vô số nhân vật giới thượng lưu, còn phía Tề Đông Dương thì vắng tanh như chùa bà Đanh.

Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần hai người họ kết hôn là đủ. Việc tôi có thể ở bên Hách Khải Thần, tránh được số phận kiếp trước, đã khiến tôi mãn nguyện rồi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap