Nhưng khi mẹ thật sự rời đi, tôi lại cảm thấy trống rỗng đến lạ.

Sau đó, dì Mộ Dung hứa sẽ đến họp phụ huynh thay mẹ,

nhưng rồi lại đổi ý, vì bận đi làm đẹp.

Tôi rất buồn.

Phụ huynh của các bạn đều đến cả.

Mẹ từng hứa gì đều sẽ làm được, nhưng dì Mộ Dung thì không.

Đúng lúc đó, tôi thấy mẹ.

Tôi tưởng mẹ đến họp phụ huynh cho tôi.

Nhưng hiện thực lại giáng cho tôi một cú tát đau điếng.

Hiệu trưởng và mọi người ngăn tôi lại, từ giây phút đó, tôi cảm thấy giữa tôi và mẹ xuất hiện một bức tường vô hình.

Tôi lén theo sau họ.

Khi tận mắt thấy một nam sinh hôn lên má mẹ, tôi tức lắm.

Vừa giận mẹ sao dịu dàng với người khác như thế, vừa giận cậu ta sao lại dám chạm vào mẹ.

Sau này tôi mới biết,

Hóa ra mẹ là người theo chủ nghĩa không kết hôn.

Mẹ không tự nguyện cưới ba.

Tôi xem video của mẹ trên mạng.

Thì ra mẹ giỏi đến vậy, hơn hẳn dì Mộ Dung.

Thì ra không có tôi và ba, mẹ mới thật sự là chính mình, một đóa hồng kiêu hãnh rực rỡ.

Ba tôi vì điều gì đó mà phát điên lên, chạy đến cầu xin mẹ quay lại.

Nhưng mẹ đâu có yêu ông ấy.

Họ không thể quay lại với nhau.

Ba không hiểu, nhưng tôi hiểu.

Ba bị mẹ sỉ nhục một trận, rồi bị bà nội bắt về.

Nhưng ba vẫn chưa từ bỏ, định dùng tôi để níu kéo mẹ.

Tôi không thể phản bội dì Mộ Dung, người đối xử rất tốt với tôi.

Khi tôi buông ra những lời hỗn xược đó, ba đã tát tôi một cái thật đau.

Tôi không hiểu.

Ba từng thích dì Mộ Dung lắm cơ mà, sao giờ lại khác?

Khi nghe mẹ nói thà nhận con mèo mướp là con chứ không nhận tôi, tôi giận điên lên.

Chiêu của ba chẳng có tác dụng gì với mẹ.

Ba thất vọng về tôi, bỏ mặc tôi lại.

Từ đó, ba không còn về nhà nữa.

Dì Mộ Dung cũng đổi khác, chẳng còn tốt với tôi như trước,

thậm chí còn mắng tôi là “đồ con hoang”.

Dì ấy bảo nếu không vì ba tôi thì đã chẳng thèm ngó tới tôi, nhìn tôi cũng thấy buồn nôn.

Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi chỉ là một công cụ bị lợi dụng.

Thì ra… người duy nhất thật lòng thương tôi chính là mẹ.

Tôi phát sốt, đi tìm mẹ.

Nhưng mẹ không cần tôi nữa.

Người bà ngoại từng rất tốt với tôi cũng coi tôi như người xa lạ.

Ba gặp tai nạn, bác sĩ nói ông ấy có thể không bao giờ tỉnh lại.

Gia đình phá sản.

Ông bà nội suốt ngày khóc lóc, chẳng ai còn để ý đến tôi.

Tôi nghỉ học, ngày nào cũng lủi thủi ở nhà.

Lúc này, trợ lý của mẹ đến.

Chị ấy bảo tôi quay lại trường,

vì tôi là con mẹ sinh ra, nên mẹ sẽ nuôi tôi đến khi trưởng thành.

Tôi ngoan ngoãn quay lại trường,

nhưng mẹ chưa từng đến thăm tôi một lần.

Bất cứ việc gì cũng đều do chị trợ lý xử lý.

Mẹ thật sự đã nói được làm được.

Trong lòng mẹ, chỉ có chú mèo cam kia mới là con trai thật sự.

Tôi theo dõi tài khoản video ngắn của mẹ,

mỗi video tôi đều xem đi xem lại hàng chục lần.

Tôi… thật sự rất nhớ mẹ.

Khi không chịu nổi nữa, tôi lén lút đi nhìn mẹ từ xa.

Mẹ đối xử với con mèo đó dịu dàng biết bao.

Giá mà tôi là chú mèo đó…

Tôi cũng có thể được nằm trong lòng mẹ, làm nũng, được mẹ ôm ấp.

Nhưng tôi đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.

Xin lỗi… cô Lâm Chi Tử.

Khi tôi thật sự hiểu chuyện, tôi đã nhận ra,

Tôi không xứng để gọi cô là mẹ.

Sau khi trưởng thành, chị trợ lý cũng không còn liên lạc với tôi nữa, thậm chí còn chặn hết tất cả phương thức liên lạc.

Tôi vừa học vừa làm, còn phải chăm sóc ông bà nội.

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ mẹ và ba,

tôi cũng trở thành một người theo chủ nghĩa không kết hôn.

Người không đủ năng lực để gánh vác trách nhiệm với người khác,

thì không xứng đáng để kết hôn.

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap