17
Từ sau khi lấy lại ký ức, tôi chưa từng tìm Mộ Dung Thiền tính sổ, không ngờ cô ta lại chủ động đến tìm tôi trước.
Cô ta hùng hổ xông đến, tiện tay bưng cốc cà phê trên bàn hắt thẳng vào tôi.
May mà tôi đã đoán trước được, liền né sang một bên.
Cà phê còn bốc hơi nghi ngút hắt thẳng lên sofa trong tiệm.
Không đạt được mục đích, cô ta tức giận trút hết oán hận lên tôi:
“Lâm Chi Tử, cô cái gì cũng có, tại sao không thể nhường Trần Dật Chi cho tôi chứ?!”
“Từ đại học đến giờ, tôi luôn sống trong cái bóng của cô!”
“Khó khăn lắm tôi mới có được tình cảm của anh ấy, tại sao cô cứ phải chen vào phá hoại?”
“Cô đâu có thiếu thốn gì, chỉ là thấy tôi sống tốt nên cô ghen tị đúng không?!”
Những lời đảo ngược thị phi đó khiến tôi không nhịn được bật cười:
“Chính cô luôn xem tôi là kẻ thù tưởng tượng.”
“Cho dù không có tôi, cô cũng sẽ đi bắt chước người khác.”
“Thứ lấy được bằng cách giả danh, sớm muộn gì cũng phải trả lại.”
“Cô nói bậy!”
“Nếu không có cô, người Trần Dật Chi thích chính là tôi!”
Mộ Dung Thiền mặt mày vặn vẹo vì tức giận:
“Cô biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu để đi đến hôm nay không? Tôi sắp sửa kết hôn với anh ấy rồi!”
“Đều là do cô phá hỏng hết!”
“Nếu không phải cô đột nhiên lấy lại ký ức, anh ấy đâu có đá tôi một cước như thế!”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, tôi đột nhiên thấy cô ta thật đáng thương.
Tuy xuất thân nghèo khó, nhưng cô ta có thể thi đậu vào trường đại học danh tiếng từ một thị trấn nhỏ đã chứng minh được năng lực hơn người.
Nếu tôi cũng có xuất thân như cô ta, chắc chắn tôi sẽ không thể xuất sắc như cô ta từng.
Nhưng tiếc là cô ta đã uổng phí tài năng,
lẽ ra có thể tự mình gây dựng sự nghiệp,
vậy mà lại lựa chọn dựa dẫm đàn ông để chen chân vào hào môn.
Thế giới này thay đổi chớp nhoáng, chỉ có bản thân mới là chỗ dựa đáng tin.
Tôi liếc nhìn ra cửa sổ, trợ lý của tôi đã đến đón.
“Tôi không hứng thú với Trần Dật Chi, cô cứ giữ lấy mà dùng.”
“Lâm Chi Tử! Cô đừng có giả vờ! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô sống yên ổn!”
18
Ngồi vào xe, trợ lý nở nụ cười rạng rỡ:
“Tổng giám đốc Lâm, chúng ta có thể thu lưới rồi.”
Tôi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt gật nhẹ.
Trong phòng họp của tập đoàn Trần thị, các cổ đông đều ngồi với vẻ mặt u sầu.
Trợ lý gõ cửa phòng họp, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chúng tôi.
Trần Dật Chi nhìn thấy tôi, ngạc nhiên đến mức lập tức đứng bật dậy:
“Chi Tử, sao em lại đến đây?”
Trợ lý ho nhẹ:
“Chúng tôi đã hẹn trước rồi. Đây là tổng giám đốc Lâm của chúng tôi, đến để ký hợp đồng thu mua.”
Tất cả những người có mặt đều bàng hoàng, đặc biệt là Trần Dật Chi.
Tôi không phải thánh mẫu để tha thứ cho những kẻ đã từng chà đạp mình.
Đã dám tổn thương tôi, thì phải trả giá.
“Đây là hợp đồng thu mua, mời tổng giám đốc Trần xem qua.”
Trợ lý đưa một xấp hợp đồng cho Trần Dật Chi.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại khi nhận lấy.
“Hợp đồng không có vấn đề. Mọi người xem có ý kiến gì không?”
Anh ta đưa hợp đồng cho các cổ đông chuyền tay nhau.
Sau khi tất cả xác nhận không có dị nghị, tôi ký tên lên hợp đồng.
“Mời tổng giám đốc Trần.”
Trần Dật Chi mang vẻ mặt cay đắng, đặt bút ký xuống.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Trần Dật Chi gọi tôi lại.
“Tổng giám đốc Trần còn gì muốn nói sao?”
Anh ta cười khổ:
“Tài năng và năng lực của tổng giám đốc Lâm thật khiến người khác khâm phục. Trước đây là tôi thiển cận.”
“Tôi một lần nữa xin lỗi vì tất cả những gì mình đã làm. Xin lỗi em.”
Trần Dật Chi cúi người thật sâu trước mặt tôi.
“Tôi mong anh ghi nhớ bài học này, đừng bao giờ tự cho mình là đúng, nếu không sẽ lại phải chịu nhục như hôm nay.”
“Ừm, tôi sẽ ghi nhớ lời tổng giám đốc Lâm.”
Trợ lý đi lấy xe ở bãi đậu, tôi đứng bên đường đợi cô ấy.
Chú tâm vào điện thoại, tôi không hề phát hiện có một chiếc xe đang lao thẳng về phía mình.
“Chi Tử!”
Một bóng người lao đến đẩy tôi ra ngoài.
Cảnh vật quay cuồng, đến khi đứng vững lại được, tôi mới nhìn thấy rõ tình hình.
Mộ Dung Thiền run rẩy bước xuống từ xe.
Còn Trần Dật Chi thì nằm bất động trong vũng máu, sống chết chưa rõ.
Tôi mặt trắng bệch, vội vã nhặt điện thoại lên gọi 120, đồng thời cúi xuống kiểm tra vết thương của anh ta.
“Chi… Chi Tử… mạng của anh… trả lại cho em rồi…”
Lời còn chưa dứt, máu trong miệng anh ta đã trào ra.
19
Mộ Dung Thiền bị cáo buộc cố ý giết người, bị đưa vào nhà giam.
Trần Dật Chi do vết thương quá nặng đã trở thành người thực vật, có thể phải nằm giường cả đời.
Tôi bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.
Thế sự vô thường, món nợ năm xưa Trần Dật Chi nợ tôi cuối cùng lại trả bằng cách như vậy.
“Meo~!”
Tiểu Cam gầy nhom ngày nào giờ đã trở thành một đại mèo mướp béo ú.
Nó chậm chạp bước tới, khó nhọc nhảy lên người tôi.
“Con trai mập của mẹ, lại béo lên rồi à!”
“Meo meo~!”
Tiểu Cam lim dim đôi mắt, nằm ườn trên người tôi phơi nắng một cách đầy hưởng thụ.
Chiếc ghế lắc nhè nhẹ đưa tôi và Tiểu Cam lắc lư theo.
Tôi dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại.
Chuyện cũ đã qua, thì để nó ngủ yên.
Tôi và ‘con trai béo’ của mình… sẽ cùng bắt đầu một chương mới.
20 (Trần Niệm Thiên)
Từ khi có ký ức, tôi đã biết ba mình không hề thích mẹ.
Mẹ tôi tốt như vậy, dịu dàng như vậy, sao ba lại không thích mẹ chứ?
Tôi không hiểu.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc tôi yêu mẹ.
Chỉ là… tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi lại bắt đầu ghét mẹ.
Có lẽ là từ những lời trách móc ẩn ý trong giọng ông bà nội,
Có lẽ là từ những lần ba mắng chửi mẹ,
Có lẽ là từ lúc dì Mộ Dung bắt đầu dẫn tôi đi chơi, trải nghiệm những điều mới lạ.
Mẹ chỉ biết khóc, còn dì Mộ Dung thì khác, dì ấy mạnh mẽ, tự tin, cái gì cũng biết.
Ngày hôm đó, tôi không cẩn thận đẩy mẹ ngã xuống cầu thang.
Nhìn mẹ nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch, trong lòng tôi rất áy náy.
Ba bảo tôi đi xin lỗi mẹ, nhưng tôi không cam lòng, bởi vì tôi không thể hạ thấp sĩ diện.
Không ngờ mẹ lại thay đổi.
Mẹ không còn như trước kia nữa, không còn dỗ dành tôi như trước.
Về đến nhà, mẹ muốn ly hôn với ba, tôi… rất vui.