Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định gật đầu:

“Chỉ cần là anh, em dám.”

Tôi để mặc cho anh nắm tay dẫn đến trước cổng cục dân chính.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị bước qua cánh cửa, một gương mặt quen thuộc nhưng tiều tụy bất ngờ xuất hiện trước mắt.

“Đợi đã!”

Tôi giật mình quay lại, là Cố Thừa Dục.

Mới chỉ nửa năm không gặp, vậy mà anh ta đã tiều tụy đến thế.

Anh ta lao về phía tôi, ánh mắt tràn đầy mong ngóng và vui mừng:

“Thanh Hòa! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi! Tốt quá rồi! Về nhà với anh đi có được không?”

“Anh nghĩ kỹ rồi, người anh yêu nhất vẫn là em! Em có biết thời gian không có em, anh đã khổ sở thế nào không… Về với anh đi, anh sẽ cưới em, được không?”

Anh ta nắm chặt tay tôi, định kéo tôi đi.

Tôi dùng hết sức hất tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Cố Thừa Dục, chúng ta đã kết thúc rồi! Đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa!”

Anh ta sửng sốt, trong mắt tràn đầy hoang mang:

“Tại sao? Em…”

Anh ta như nghĩ đến điều gì đó, đột ngột quay sang nhìn Hứa Cận Chu đang đứng cạnh tôi.

Giọng đột ngột cao lên:

“Anh ta là ai?! Sao em lại đi với người đàn ông khác?!”

Chưa kịp để tôi trả lời, anh ta lại vươn tay, thô bạo kéo tôi về phía xe của mình:

“Thanh Hòa! Nhất định là em bị hắn ta lừa rồi! Anh nói cho em biết, xã hội bây giờ đầy kẻ xấu! Chỉ có anh mới thật lòng yêu em!”

Khi thấy tôi bị kéo đi một cách thô bạo như vậy, Hứa Cận Chu liền lao tới,

một cước mạnh mẽ đá bay tay Cố Thừa Dục đang túm chặt lấy tôi.

Thân hình cao lớn của anh chắn trước mặt tôi, ánh mắt và giọng nói trở nên sắc lạnh:

“Muốn so tình yêu? Tôi yêu cô ấy tám năm rồi, từng chút tổn thương tôi đều không nỡ để cô ấy gánh chịu.”

“Còn anh? Chiếm giữ cô ấy ngần ấy năm, đổi lại là tổn thương sâu nhất! Biến đi cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa!”

Tôi nhìn Cố Thừa Dục đang ngã sõng soài dưới đất, lòng không có lấy một chút gợn sóng.

“Đi thôi, Cố Thừa Dục. Kể từ khoảnh khắc anh cùng người phụ nữ khác ký giấy đăng ký kết hôn, chúng ta đã không còn tương lai rồi.”

Anh ta ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trống rỗng như thể toàn bộ sức lực bị rút cạn.

Tôi không nhìn lại nữa, dứt khoát nắm lấy bàn tay ấm áp của Hứa Cận Chu, cùng anh bước vào cục dân chính.

Ngay khoảnh khắc con dấu đỏ đóng xuống giấy chứng nhận…

Ngoài cửa vang lên tiếng gào thét xé lòng của Cố Thừa Dục:

“Thanh Hòa…”

Sau khi đăng ký kết hôn xong, Hứa Cận Chu dẫn tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.

Còn Cố Thừa Dục, sau khi trở về nước thì như kẻ mất hồn, suốt ngày mượn rượu giải sầu.

Tập đoàn Cố thị từng một thời vang danh, giờ đây cũng dần sụp đổ dưới tay một kẻ sa sút như anh ta.

Còn tôi, chỉ mong được an yên sống bên Hứa Cận Chu.

Những thị phi và quá khứ nơi quê nhà, tôi không còn muốn dính líu dù chỉ là một chút.

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap