Lúc này, Cố Sâm đã hoàn toàn lột xác khỏi vẻ non nớt trước kia, giữa chân mày là sự chững chạc và điềm tĩnh. Bên ngoài, ai cũng gọi cậu là “Tiểu Tổng Cố”.

Chỉ có trước mặt tôi, cậu vẫn giữ lại một phần ngây ngô.

Nhưng tôi vẫn luôn lo lắng về một chuyện, đó là Lâm Tiểu Tiểu.

Dạo gần đây cô ta im ắng đến lạ thường.

Ban đầu cô ta còn cố gắng chia rẽ tôi và Cố Sâm, về sau thấy vô ích thì im lặng lui về.

Nhưng theo hiểu biết của tôi về cô ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Quả nhiên!

Tối hôm đó, sau khi tăng ca xong, tôi rời khỏi công ty, bãi đậu xe dưới hầm trống vắng, ánh đèn nhấp nháy, không khí u ám.

Khi linh cảm bất an vừa dâng lên, một chiếc xe van trắng lao đến, hai người đàn ông lập tức xuống xe bắt cóc tôi.

Khi tôi tỉnh lại, vừa hay nghe thấy Lâm Tiểu Tiểu đang gọi điện cho Cố Sâm.

“Cố Miểu và Cố thị, cậu chỉ được chọn một.” Giọng cô ta lạnh lẽo: “Nếu cậu không tuyên bố rút khỏi ban điều hành trong đại hội cổ đông ngày mai, thì đừng mong gặp lại Cố Miểu nữa!”

19

Tôi tựa người vào lưng ghế, im lặng.

Bây giờ Cố Sâm đã không còn là cậu thiếu niên nhút nhát ngày xưa, cậu là người nắm quyền của tập đoàn Cố thị, là một tổng tài quyết đoán lạnh lùng, nói một là một.

Ngày mai là lúc cậu chính thức hoàn thành tất cả những điều đó.

Một ngày vô cùng quan trọng.

Tôi bình thản nhìn Lâm Tiểu Tiểu: “Bỏ đi, cô không biết Cố thị quan trọng với Cố Sâm đến mức nào đâu.”

Lâm Tiểu Tiểu bật cười lạnh: “Không, cô sai rồi Cố Miểu, là cô không biết, mình quan trọng với Cố Sâm đến mức nào.”

Tôi nhún vai.

Chỉ là một nữ phụ độc ác thôi mà, đối với một nam chính đã thành công danh toại thì có là gì?

Quan điểm đó đã được chứng thực vào ngày hôm sau.

Lâm Tiểu Tiểu nhìn cảnh Cố Sâm giữa vòng vây cổ đông và lãnh đạo công ty tiếp nhận quyền điều hành Cố thị, tức đến run rẩy cả người.

Còn tôi thì rất bình tĩnh, chỉ là trong lòng có chút hụt hẫng.

Thấy chưa, cuối cùng Cố thị vẫn quan trọng hơn.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cửa nhà kho bỗng bị đá tung.

Cố Sâm, người lẽ ra phải đang chủ trì đại hội cổ đông, xuất hiện như thần binh giáng thế.

Cậu mặc một bộ vest xanh đậm chỉn chu, không dính chút bụi.

Từng bước tiến đến bên tôi, ánh mắt mang theo muôn vàn cảm xúc.

Cậu ngồi xuống tháo dây trói chân cho tôi, giọng run rẩy:

“Xin lỗi chị, em đến muộn rồi.”

Cậu nói: “Em đến đón chị về nhà.”

Thì ra, buổi đại hội cổ đông ấy là do Cố Sâm cố tình tổ chức sớm hơn, để đánh lừa Lâm Tiểu Tiểu.

Những người trong công ty câu kết với cô ta sớm đã bị Cố Sâm âm thầm xử lý.

Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cậu.

Cậu không những hóa giải nguy cơ, còn tiện tay nhổ sạch đám người phản bội trong nội bộ công ty.

Cuối cùng, Cố Sâm đã thực sự trưởng thành, trở thành nam chính máu lạnh quyết đoán như trong tiểu thuyết.

20

Khi Cố Sâm bế tôi lên xe, tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập. Bạn thân tôi dẫn theo một đội người đến kịp lúc.

Cố Sâm hơi ngạc nhiên: “Chị đã báo cảnh sát từ trước?”

Tôi gật đầu. Ngay từ khi phát hiện Lâm Tiểu Tiểu có dấu hiệu bất thường, tôi đã âm thầm dặn dò bạn thân sẵn sàng ứng cứu.

Toàn bộ đồ trên người tôi đều gắn định vị, phòng trường hợp khẩn cấp bạn thân có thể nhanh chóng xác định vị trí của tôi.

Đó là nước cờ tôi dành sẵn cho chính mình.

Cố Sâm nhẹ nhàng đặt tôi vào ghế sau, một tay chống cửa xe, cúi người nhìn tôi:

“Chị không tin em.” Trong ánh mắt cậu lóe lên nỗi tổn thương: “Chị không tin em sẽ đến cứu chị.”

Tôi mỉm cười: “Không có đâu.”

Tôi chỉ là không tin bất kỳ ai.

Cố Sâm nhìn tôi hai giây, giọng chân thành: “Rồi chị sẽ hiểu, chị mãi mãi là người quan trọng nhất trong lòng em.”

Tôi mỉm cười, mệt mỏi nhắm mắt lại.

21

Sau chuyện của Lâm Tiểu Tiểu, ba tôi chính thức giao lại quyền điều hành công ty cho Cố Sâm.

Chỉ là… ông vốn là người nghiện công việc, giờ nhàn rỗi quá lại thấy buồn chán, liền bắt đầu giục tôi, cái người gọi là “quá tuổi mà chưa chồng”, đi xem mắt.

Bị ông lải nhải mãi, tôi dứt khoát gật đầu đồng ý.

Hiện tại không còn bị cốt truyện ràng buộc nữa, tôi cũng thấy yêu đương một chút thì có sao đâu.

Tôi liệt kê tiêu chuẩn cho ba: cao trên 1m85, nặng khoảng 75kg, ngũ quan tuấn tú, dáng người đẹp, phải ngoan, phải biết nghe lời.

Ba tôi nhìn một lúc lâu: “Chẳng phải giống hệt tiêu chuẩn của Cố Sâm à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Sâm đang đứng ở quầy bar pha cà phê cho tôi.

Hình như… đúng thật.

Ba tôi không bị tiêu chuẩn khắt khe ấy dọa sợ, ngược lại còn phấn khởi như tiêm thuốc kích thích, chưa đầy nửa tháng đã tìm được ba ứng cử viên.

Ông đưa ảnh cho tôi xem, tôi xếp thứ tự theo nhan sắc, mỗi tuần gặp một người, coi như giết thời gian.

Kết quả là, Cố Sâm có vẻ rất không hài lòng với chuyện này.

Trong mắt cậu, dường như cả thế giới này không có người đàn ông nào xứng đáng với tôi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap