Tần Mộc chỉ cười nhẹ, xoa đầu ta:

“Muội không làm sai gì cả.

Nhưng Vệ Chiêu nghi đang mang long thai, nếu có sơ suất gì, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Hoàng hậu.

Chuyện Bạch bát tử đánh Vệ Chiêu nghi là chuyện lớn trong cung, không ai bẩm báo đã là chuyện, muội còn không nói gì, nên Hoàng hậu giận là phải.”

Ta bắt đầu thấy ân hận.

Dù Vệ Chiêu nghi từng hại ta, hại Tần Mộc, hại Hoàng hậu, nhưng đứa bé trong bụng nàng là vô tội.

“Vậy… đứa bé trong bụng nàng… giữ được không?”

Tần Mộc nghe vậy thì nét mặt thoáng thay đổi, một biểu cảm ta không hiểu nổi.

“Không cần lo đâu, Vệ Chiêu nghi là người có phúc khí, chắc sẽ không sao.”

đ/o,c fu,ll tại# pa/ge Mỗ*i~ n,gày? ch|ỉ—muốn! làm@ c,á; muố,i

Tận đến nửa đêm, mọi chuyện mới ngã ngũ.

Vệ Chiêu nghi bị chẩn đoán là… mang thai giả.

Tội lừa gạt quân thượng, nàng bị đánh hai mươi trượng toàn cung, giáng làm Vệ Tiệp dư.

Còn Bạch bát tử tuy vi phạm cung quy, nhưng đã vạch trần việc giả mang thai nên công tội bù trừ, được phong làm Bạch Dung hoa.

Hoàng hậu vì thất trách quản cung, bị cấm túc nửa tháng.

Nghe xong, ta tức đến ném cả chén trà xuống đất.

“Hôn quân! Đại hôn quân!”

Tần Dung hoa bảo tên thái giám lui ra, rồi ôn tồn nhặt từng mảnh sứ vỡ:

“A Hy, đừng trút giận vào mấy thứ này.”

“Không đập mấy cái này, chẳng lẽ đi tìm Tề Huyền trút giận chắc?”

“Ai bắt nạt ta, ta sẽ trả lại gấp đôi.”

“Nhưng kẻ đó là hoàng đế đấy… cũng nên trả lại ư?”

Ta ngẩn người.

Tần Mộc ngừng tay, ánh mắt ánh lên tham vọng, nhìn ta chằm chằm.

Ta hoảng, chạy tới nắm lấy tay nàng:

“Tần tỷ tỷ… tỷ đã biết chuyện Vệ Chiêu nghi mang thai giả từ trước rồi phải không?”

“Ừ.”

Ta bừng tỉnh, chẳng trách thời gian nàng bị cấm túc, Tống Tri Âm lại thần thần bí bí, ít đến Tiêu Phòng điện, thì ra là đang giúp nàng bày kế.

“Vậy… tỷ là vì Tuyết Đoàn mà báo thù sao?”

“Cũng là vì bản thân ta. Nhưng hình phạt này với nàng ta… vẫn còn quá nhẹ.”

Ta sợ đến lùi lại mấy bước.

Tần Mộc đêm nay thật lạ lẫm.

Không biết từ khi nào, Tống Tri Âm đã quay về.

Ta vội nấp sau lưng nàng, ôm chặt tay áo nàng.

Tần Mộc nhìn ta, không hiểu:

“A Hy, muội làm sao vậy?”

Tống Tri Âm cúi xuống xoa đầu ta:

“A Hy, trời tối rồi, đi ngủ thôi.”

Phòng được cung nữ dọn dẹp sạch sẽ, ta mới thấy ngón tay trỏ của Tần Mộc chảy máu, hẳn là bị mảnh sứ cứa trúng.

Trước khi rời khỏi, ta vô tình nhìn nàng một cái, ánh mắt chúng ta giao nhau.

Ta đi rồi, Tống Tri Âm khép cửa lại.

Ta len lén ngồi xổm ngoài cửa, nghe trộm:

“Mộc nhi, hôm nay Hoàng thượng đã tát Vệ Chiêu nghi một cái, coi như cho muội hả giận rồi.

Sau này đừng tính kế người khác nữa.”

“Một cái tát thì có ích gì? A Âm, tỷ quên rồi sao? Ta đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở? Bị giam hai tháng trời!

Còn nàng ta? Bị giáng chức một bậc, chẳng đau chẳng ngứa, có gì đáng hả giận?”

“Nhưng chúng ta đã liên lụy đến Hoàng hậu rồi.”

“Đó là ngoài ý muốn, chẳng trách được ta.”

Chỉ nghe Tống Tri Âm khuyên nhủ:

“Tần Mộc, báo thù là tốt, nhưng đừng để mình lạc lối, rơi vào cảnh không thể quay đầu.”

“Tỷ không muốn giúp ta nữa, đúng không?”

“Chúng ta có thể dùng cách khác…”

“Không còn cách nào nữa! Muội không tranh sủng, còn ta thì đã thất sủng, ta không còn lựa chọn nào!”

Một hồi lâu, Tống mỹ nhân mới khẽ nói:

“Được… ta sẽ giúp muội giành lại sủng ái.”

Đoạn sau ta không dám nghe nữa.

Trên đường chạy về phòng, câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu ta:

“Ai bắt nạt ta, ta sẽ trả lại.”

7

Trong nửa tháng Thẩm Nhàn tỷ tỷ bị cấm túc, ta mới phát hiện tỷ không chỉ biết thêu thùa mà còn biết đan tất tay.

Tỷ đan cho Tề Cẩm Thành rất nhiều đôi tất nhỏ, thấy ta thèm, tỷ liền đan cho ta hai đôi.

Không chỉ có ta, mà cả Tống Tri Âm và Tần Mộc cũng được tặng.

Thẩm Nhàn tỷ gói những đôi tất đan xong vào hộp gấm, bảo ta mang đến cung của Tần Mộc.

Ta vốn không muốn đi, sợ khiến tỷ thất vọng, cuối cùng cắn răng quyết định đi một chuyến.

Ta đứng bên ngoài cung của Tần Mộc rất lâu, cuối cùng quyết định xông vào, đặt hộp xong là đi liền.

Nào ngờ bị Tần Mộc gọi lại.

Nàng chủ động nắm tay ta, giọng chân thành:

“Cũng là lỗi của tỷ, muội còn nhỏ, tỷ lại ăn nói vụng về, không nên nói những lời ấy với muội.

Muội ở trong cung, bình an lớn lên mới là điều quan trọng nhất.”

Ta rụt rè đáp:

“Thật ra… những điều Tần tỷ nói cũng đúng.”

Mùa xuân đã đến, cành khô trong cung đâm chồi non, sức sống tràn trề.

Sắp đến sinh nhật ta, Hoàng hậu nương nương đề nghị tổ chức yến tiệc, Tề Huyền cũng đồng ý, còn giao việc này cho Vệ Tiệp dư phụ trách.

Ta vốn còn giận, vì sao lại để Vệ Tiệp dư lo liệu sinh thần ta?

Nàng sao có thể hết lòng vì ta được chứ?

Thẩm Nhàn tỷ chỉ cười:

đ/o,c fu,ll tại# pa/ge Mỗ*i~ n,gày? ch|ỉ—muốn! làm@ c,á; muố,i

“Đến lúc đó muội sẽ biết.”

Chớp mắt đã đến ngày sinh thần của ta, mùng hai tháng ba.

Vệ Tiệp dư không phá hỏng yến tiệc, thậm chí còn bỏ ra nhiều bạc, tổ chức vô cùng linh đình.

Ngay cả gánh hát ngoài cung cũng được mời vào diễn, còn có biến hóa ảo thuật, so với tiệc sinh nhật cha mẹ từng tổ chức cho ta còn náo nhiệt hơn.

Tần Mộc nhân dịp này múa một bài, Tống Tri Âm đệm đàn bên cạnh.

Tề Huyền nhìn Tần Mộc say đắm, ánh mắt ấy ta chưa từng thấy nơi hắn.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap