Haizz, đúng là vượt mốc rồi.

“Độ hảo cảm với ký chủ: 1000%.”

Ta sững người, tim khẽ run lên.

Hệ thống im lặng hồi lâu mới nói:

“Ký chủ, tôi tin tưởng cô. Cố gắng lên, mau chóng kéo chỉ số hắc hóa của hắn xuống còn 0 nhé!”

Nhưng ngày đầu tiên công lược… đã chẳng hề suôn sẻ.

Ta đến phủ họ Phó lấy lại đồ của mình, Tạ Huyền Hành cũng đi cùng.

Ta cố ý chọn lúc Phó Tự đã lên nha môn, đem xe ngựa của vương phủ tới lấy đồ.

Không biết hắn nghe tin từ đâu, lại thúc ngựa trở về, chẳng xin phép, chẳng trình báo.

Hắn thấy xe ngựa ngoài phủ và hành lý đang được chuyển lên, ánh mắt khẽ run.

Hắn nắm lấy cổ tay ta, giọng khàn khàn:

“A Lê, phủ họ Phó là nhà của muội, muội định đi đâu vậy?”

Ta ngây ra nhìn hắn, thật sự không hiểu nổi.

Hắn ngăn cản ta, rốt cuộc là còn cố chấp điều gì?

Ta không muốn phí lời, dùng sức hất tay hắn ra, nhưng không thể.

Hệ thống bất ngờ cảnh báo:

“Chỉ số hắc hóa của Tạ Huyền Hành: 220%.”

Ta sững người.

Dốc toàn lực hất tay Phó Tự ra.

Cắn môi nói:

“Phó Tự, ngươi còn nhớ ngươi đã từng nói gì khi ta quay lại không?”

“Ngươi nói danh tiếng ta đã hủy, chỉ xứng làm thiếp, nói ngươi thương hại ta, có thể cho ta một mái nhà để che mưa chắn gió.”

“Nhưng mà, Phó Tự à… ta không cần sự ban ơn đó. Ta đã là chính thê của Đoan vương, vương phủ mới là nhà của ta.”

Tạ Huyền Hành khẽ nhướn mày.

Hệ thống thông báo: Chỉ số hắc hóa: 180%.

Phó Tự tràn đầy vẻ không thể tin nổi:

“Không thể nào! Nếu Đoan vương cưới vợ, sao ta lại không biết? A Lê, muội đang bịa chuyện để chọc tức ta đúng không?”

Tạ Huyền Hành vòng tay ôm eo ta, bình thản nói:

“Thật ngại quá, Thẩm Lê Sơ đúng là đã được ghi vào ngọc điệp hoàng gia.”

“Ba năm trước, sau khi nàng gặp nạn, ta đã cưới nàng. Nhưng nàng bị thương quá nặng, sau lễ thành thân liền được đưa đến Dược Vương Cốc, chẳng ai biết cũng là phải.”

Đó là ký ức do hệ thống cấy vào cho hắn đêm ấy.

Ta nhìn Phó Tự, nói:

“Ngươi lấy danh nghĩa thiếp để giữ chân ta, lại không biết từ lâu đã có người lấy lễ chính thê mà đối đãi với ta.”

“Phó Tự, phủ họ Phó chưa từng là nhà ta, sau này cũng sẽ không phải.”

Phó Tự như tượng đá, sững lại tại chỗ.

Hắn quay đầu, hỏi ta:

“Đã vậy… vì sao lúc trở lại, muội lại y phục rách rưới mà về phủ?”

Ta đáp:

“Trên đường trở về ta bị lạc mất điện hạ, quay lại phủ họ Phó chỉ là để lấy đồ của chính mình.”

“Chuyện ta gả ai, vốn là chuyện riêng, ta không có nghĩa vụ phải báo với ngươi.”

Hắn bật cười tự giễu:

“Là chuyện riêng của muội? Không có nghĩa vụ nói với ta?”

Ta đáp dứt khoát:

“Đúng vậy!”

Khóe mắt Phó Tự đỏ rực, cả người như mất hồn mất vía.

12

Phó Tự cứ đứng sững nơi đó.

Không biết đang nghĩ điều gì.

Hệ thống thông báo: Chỉ số hắc hóa của Tạ Huyền Hành: 150%.

Ta nhìn về phía hắn, nở nụ cười.

Hắn đúng là rất dễ dỗ dành.

Chuyển đồ xong, ta chuẩn bị rời phủ.

Trước khi đi, ta trả lại khế thân cho tất cả gia nhân, để họ tự do lựa chọn ở lại hay đi.

Lục Chi “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, những người khác cũng theo gót:

“Biểu tiểu thư, xin người mang chúng ta theo! Chúng ta nguyện một lòng trung thành với người!”

Ta nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Ta đưa Phó Tự một túi bạc, nhét vào tay hắn:

“Dù gì những gia nhân này cũng là ta dùng tiền mình kiếm được mua về, nhưng vì họ ở phủ họ Phó, nên coi như ta mua lại từ ngươi.”

Ánh mắt Phó Tự run rẩy, như thể bị đâm một nhát.

Hắn theo bản năng muốn trả lại:

“Không, ta không thể nhận. A Lê, những thứ này vốn là của muội.”

Ta cau mày, lườm hắn một cái:

“Không được từ chối! Cầm lấy, đừng nói nhiều với ta!”

Ta quay người lên xe, mang theo người và hành lý, rời khỏi phủ họ Phó, khí thế ngất trời.

Phó Tự đứng ở cổng phủ, nhìn bóng đoàn xe xa dần.

Đứng rất lâu.

Lâu đến mức hoàng hôn buông xuống, trăng treo lơ lửng nơi trời cao.

Hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Hắn nghĩ không ra, hắn và A Lê, sao lại thành ra thế này?

Cơn đau ở ngực như có thật, khiến hắn không thể đứng thẳng.

Người mà hắn chưa từng để tâm, lại từ bao giờ đã cắm rễ trong tim hắn mất rồi?

Giờ đây…

Hắn chỉ còn biết hối hận, nhưng đã quá muộn.

13

Trên xe, Lục Chi nói với ta:

Tối hôm đó, Phó Tự đã hủy bỏ hôn ước với Mạnh Nhược Ly.

Ngày hôm sau lên triều, chính là để đến nha môn hoàn tất thủ tục giải trừ hôn sự.

Nếu không xong kịp, hắn sẽ đến vương phủ tìm ta.

Sau khi hoàn tất thủ tục, hắn đem toàn bộ đồ đạc của Mạnh Nhược Ly đóng gói lại, định đuổi nàng ra khỏi phủ họ Phó.

Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng lại bỏ ý định.

Rất nhanh sau đó, ta hiểu ra tính toán của hắn.

Bởi vì ngày hôm sau, hắn dẫn theo Mạnh Nhược Ly đến vương phủ, nói muốn gặp ta, nói rằng nàng thiếu ta một lời xin lỗi.

Ta không muốn gặp hắn.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap