CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/nga-tam-vi-thach/chuong-1-nga-tam-vi-thach/
Trở thành chất xúc tác cảm tình cho họ.
Nhưng Tạ Huyền Hành biết ta yêu Phó Tự đến mức nào, cho nên…
Dù hắc hóa triệt để, hắn vẫn không nỡ làm ta buồn.
Không chịu thuận theo cốt truyện mà ra tay giết Phó Tự.
Thế giới tuyến cũng vì vậy mà biến động, hệ thống mới giúp ta xin được cơ hội công lược lần thứ hai.
Cứu ta thoát khỏi hình phạt điện giật.
Ta theo bản năng nắm lấy tay hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ.
Ta ngoảnh lại, mỉm cười nói:
“Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
“Điện hạ, ngài có nguyện ý cưới ta không?”
10
Tạ Huyền Hành khựng lại.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, ánh mắt sáng như ngân hà rực rỡ.
Một lát sau, hắn cụp mắt, dịu dàng nói:
“Không thể.”
Ta ngẩn ra.
Hắn nói tiếp:
“Tiểu Lê Hoa, chẳng qua là nàng còn đang đau lòng vì Phó Tự, cũng có chút cảm kích ta mà thôi.”
“Nhưng nàng không thích ta.”
Ta á khẩu, không biết đáp ra sao.
Xấu hổ lan đầy ngực, khiến ta chẳng còn chỗ dung thân.
Hắn đưa tay xoa đầu ta:
“Tiểu Lê Hoa, nàng không nên bị trói buộc bởi tình ái nam nữ.”
“Thiên hạ rộng lớn, nàng còn rất nhiều việc có thể làm, muốn báo đáp ta, cũng có muôn vàn cách.”
“Nàng phải làm điều mình thích.”
“Nàng quên rồi sao? Bảy năm trước, nàng từng nói với ta, muốn trở thành nữ nhân giàu nhất thiên hạ, muốn mở tiệm chè khắp mọi nơi.”
“Hồi ấy nàng cười cong cả mắt, rất đẹp.”
“Tiểu Lê Hoa à, ta thích nhìn nàng cười.”
Tình cảm sâu nặng, cùng lượng thông tin quá lớn ập đến khiến ta không kịp phản ứng.
Ta không biết… hắn lại là người tốt đến thế.
Càng không biết, thì ra ta đã từng gặp hắn từ rất sớm rồi.
Khi ta chỉ biết mỗi Phó Tự, không chứa nổi người nào khác trong mắt, thì hắn… đã lặng lẽ lướt qua thế giới của ta.
Ta nhớ lại, đó là năm thứ hai ta công lược Phó Tự.
Nhà họ Phó gặp nạn, toàn bộ gia sản bị tịch thu, Phó Tự phải ẩn danh.
Khi đó, dựa vào việc ta dậy sớm thức khuya bán chè, chúng ta mới dọn ra khỏi miếu hoang ngoài thành, chuyển đến xóm nghèo phía tây.
Phó Tự có biết ơn, nhưng vẫn luôn lạnh nhạt, hầu như không nói chuyện với ta.
Hôm đó ta bức bối quá, liền túm lấy một kẻ ăn mày bên đường mà lải nhải.
Ta kể với hắn cách ta nấu chè, ta có bí phương độc nhất với nước trái cây hòa vào.
Ta kể mình giỏi thế nào, từ tay trắng gây dựng được cả chuỗi hàng chè như bây giờ.
Ta còn nói mình là thiên tài buôn bán, nhất định sẽ mở tiệm chè khắp thiên hạ.
Tên ăn mày lúc đầu mặt mày khinh khỉnh, rồi dần dần nghe theo, đến mức gật gù, cuối cùng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mỗi lần ta kể xong đều cho hắn một bát chè và một cái bánh nướng, hắn đều vui vẻ nhận lấy.
Sau này ta dành dụm đủ tiền, dọn nhà cùng Phó Tự, rồi chẳng bao giờ gặp lại thiếu niên ăn mày ấy nữa.
Trải nghiệm ấy, giống như bà Tôn cuối xóm hay lão Tô đồ tể đầu xóm, dần phai nhạt, rồi lãng quên.
Ta không ngờ, thiếu niên ấy, kẻ từng bất mãn mà vẫn lặng lẽ nghe ta kể suốt một năm trời,
Lại chính là… Tạ Huyền Hành.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng:
“Ký chủ, tôi đã tra hồ sơ công lược. Khi đó Tạ Huyền Hành bị Nhị hoàng tử truy sát, trốn ở Tây thị một tháng.”
“Sau đó hắn dọn sạch thế lực Nhị hoàng tử, nhưng vẫn giả làm ăn mày ở lại Tây thị thêm thời gian nữa.”
“Lúc cô rời đi không hề nói lời từ biệt, hắn biết tin thì tức giận lắm, đánh phạt ám vệ thất trách một trăm roi.”
“Sau này, nam chính thuận lợi nhập sĩ, phục thù, lật lại bản án cho nhà họ Phó, đều có bóng dáng hắn ngầm giúp sức.”
Vì ta… mà hắn mới giúp Phó Tự.
Vậy mà cuối cùng, lại phải làm chất xúc tác cho tình yêu giữa Phó Tự và Mạnh Nhược Ly,
kết thúc trong thảm kịch.
Tạ Huyền Hành cong mắt, tiếp tục nói:
“Tiểu Lê Hoa, ta chờ nàng mở tiệm chè khắp thiên hạ.”
Sống mũi ta cay xè, nước mắt suýt rơi xuống.
Ta quay mặt đi, che đi khoé mắt, nhưng khuôn mặt lại lạnh lẽo lạ thường.
Ta lau khô nước mắt, lí nhí đáp:
“Ừm.”
Một người tốt như vậy…
Tuyệt đối không nên có kết cục như thế.
11
Ta hỏi hệ thống:
“Vậy kết cục của phản diện… vẫn sẽ giống như ban đầu sao?”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi trả lời:
“Vốn dĩ là vậy. Nhưng vì chỉ số hắc hóa của hắn quá cao lại không chịu đi theo cốt truyện, khiến thế giới tuyến hỗn loạn. Tương lai sẽ ra sao, tôi cũng không biết.”
“Nhiệm vụ công lược của cô chính là gia tăng hảo cảm của hắn, hạ thấp giá trị hắc hóa, khiến hắc hóa không còn đủ sức ảnh hưởng đến thế giới tuyến.”
Ta hỏi tiếp:
“Vậy không cần theo kịch bản cũng được sao?”
Hệ thống đáp: “Đúng vậy. Chỉ cần giảm chỉ số hắc hóa là được.”
Ta thở phào nhẹ nhõm. Vậy thì tốt rồi.
Ta ngủ một ngày một đêm ở vương phủ của Đoan vương.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hệ thống vang lên một tiếng “Đinh đông”:
“Công lược chính thức bắt đầu. Giai đoạn hiện tại, chỉ số hắc hóa của Tạ Huyền Hành: 200%.”