Tiêu Quân Nghiễm: …

chàng đành mở hộp ra.

Ta tò mò ghé mắt nhìn.

“Á, không ăn được.”

Ta rút ra quyển sách nhỏ trong hộp, ngắm nghía tỉ mỉ.

“Ơ, hai người này sao lại đánh nhau nhỉ?”

Tiêu Quân Nghiễm ngửa mặt nhìn trời, mặt không còn chút sinh khí.

Đó là Đức Hỉ đưa cho chàng.

“Bệ hạ, trước kia vì chuyện Thái hậu và Thục Quý phi,

cung đã đuổi đi không ít ma ma.”

“Giờ sắp phong Hậu rồi, tạm thời không tìm được người dạy dỗ nương nương đâu.”

“Hay là… Bệ hạ học trước, đích thân dạy nương nương?”

Đức Hỉ theo Tiêu Quân Nghiễm đã lâu.

Biết Hoàng đế không ưa nữ sắc,

đến giờ vẫn là… gà tơ.

Vì vậy mới có màn kỳ công này.

Cuốn sách ấy, còn là sách bán chạy ngoài cung,

vẽ đẹp, có cả cốt truyện!

Nghe xong công dụng của quyển sách,

ta lập tức xin về, mở to mắt nghiên cứu.

Tố Bạch lén liếc một cái, mặt lập tức đỏ rực như tôm luộc.

“Tiểu thư, người người sao lại xem cái này giữa ban ngày ban mặt thế ạ!”

Ta chớp mắt ngây thơ:

“Phu quân nói, làm theo quyển sách này thì Thường Lạc mới làm được Thái hậu cơ mà.”

Tố Bạch: …

“Chẳng lẽ… chàng ấy gạt ta sao?”

Tố Bạch cười gượng:

“Thì… cũng không sai, có hoàng tử rồi thì mới có cơ hội làm Thái hậu…”

18

Trời còn chưa sáng,

ta đã bị kéo dậy mặc Phượng bào.

Khi chiếc phượng quan đặt lên đầu,

ta suýt tưởng đầu mình bị đè nát.

Bất chợt nhớ tới Thục Quý phi.

Giờ thì ta hiểu vì sao nàng ấy không làm được Hoàng hậu rồi!

Đầu nàng nhỏ quá, không chịu nổi cái mũ nặng thế này!

Cũng may ta ăn khỏe, sức vóc dồi dào.

Nghi thức diễn ra từ lúc lễ quan xướng danh cho đến khi Đế – Hậu cùng vào Trung cung.

Khách khứa rời đi, điện rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Tố Bạch tháo phượng quan giúp ta xong thì lui xuống.

Hôm nay Tiêu Quân Nghiễm mặc long bào đỏ,

khiến nước da trắng trẻo lại càng thêm phần tuấn mỹ.

Ta xắn tay áo, nhào tới đẩy chàng xuống giường.

“Phu quân! Đánh nhau đi!”

Tiêu Quân Nghiễm: …

Thân thể nóng ấm áp sát.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau, không phân biệt được nữa.

Ta động đậy đôi chút, khó chịu nói:

“Phu quân, đụng phải rồi…”

Tiêu Quân Nghiễm theo thói quen đưa tay sờ bụng ta,

chỉ thấy phẳng lì.

Ta cong chân: “Không phải bụng đâu.”

Chàng lập tức hiểu ý.

Đuôi mắt ửng đỏ, hơi thở bắt đầu rối loạn.

Nhưng ngay khi chàng định tiến thêm bước nữa,

ta lại lên tiếng:

“Phu quân, sao chúng ta không giống trong sách nhỉ?”

Tiêu Quân Nghiễm khựng lại: “Khác chỗ nào?”

Ta nhớ lại nội dung trong sách.

Hai tiểu nhân không chỉ đánh nhau, còn trò chuyện nữa.

Nghĩ rồi, ta nâng cằm chàng lên, bắt chước thoại:

“Mỹ nhân à, đừng giãy nữa… ngươi càng giãy, gia càng hưng phấn!”

Tiêu Quân Nghiễm: …

Lọn tóc dài rũ xuống che mất biểu cảm phức tạp trên mặt chàng.

Chàng trả lời bằng cách hung hăng cắn môi ta,

rồi im lặng, vùi đầu tiếp tục lao động hăng say.

19

Tháng thứ ba sau khi Hoàng hậu có thai,

Hoàng đế bảo mình bị tổn thương căn nguyên,

không muốn tự rước nhục, liền giải tán hậu cung.

Quần thần: Nghe ngài nói xạo thì có.

Có vị đại thần vừa định mở miệng phản đối,

liền bị Hoàng đế dùng một câu chặn họng:

“Nhà họ Thường có bốn mươi vạn đại quân, ai không phục thì ra biên ải chơi với họ.”

Sau mười tháng, Hoàng hậu sinh hạ một công chúa.

Quần thần như thấy được hy vọng, nhao nhao dâng tấu.

Ta chẳng hiểu tuyển tú là gì,

chỉ thấy Hoàng đế phiền não,

bèn lập tức đưa luôn Tứ đệ từ biên cương vào cung.

Dọa cho đám đại thần tái mặt,

tưởng rằng sắp đổi họ đế vương đến nơi.

Chưa kịp hành động,

thì Thánh chỉ đã hạ, phong công chúa làm Hoàng Thái nữ.

Cả đám như được giải thoát,

May quá! Dù sao cũng là huyết mạch chính thống của hoàng thất!

Ai ngờ mấy năm sau,

Hoàng đế đem việc triều chính và cả ái nữ giao hết cho Tứ đệ nhà họ Thường,

bảo là muốn đưa Hoàng hậu đi… du ngoạn biên cương.

Biên cương… du ngoạn á?

Các đại thần trong lòng rủa thầm: Có điên mới tin!

Nhưng nghĩ lại thì,

Tuy Hoàng đế hay nói linh tinh, nhưng là một minh quân có đức.

Tứ công tử họ Thường dù là ngoại thích, nhưng tài năng xuất chúng,

tuổi còn nhỏ đã có phong độ nhiếp chính.

Thiên hạ thái bình, dân an vật thịnh,

ai còn rảnh đâu mà tạo phản nữa?

……

Nhiều năm sau.

Ta cưỡi ngựa tung vó trở về quê nhà,

sánh vai cùng Tiêu Quân Nghiễm.

“Cha ơi, đại ca, nhị ca ơi, Thường Lạc về nhà rồi đây!”

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap