Ánh mắt huynh ấy u ám, chăm chú nhìn ta hồi lâu.

“Thường Lạc, cha nói đúng, muội không ngốc chút nào.”

Ta hếch cằm đầy đắc ý:

“Yên tâm đi nhị ca, phụ thân nắm trong tay bốn mươi vạn đại quân,

trong cung chẳng ai dám bắt nạt Thường Lạc đâu!”

“Thường Lạc còn đang chờ làm Thái hậu nữa kìa!”

Cuối cùng, Thường Thành không mang được muội muội rời cung,

chỉ mang đi được một đại rương lễ vật nàng chuẩn bị cho người nhà.

Đồ đạc quá nhiều, không thể lặng lẽ chuồn đi.

Đành phải đi tìm Tiêu Quân Nghiễm hỗ trợ.

Tiêu Quân Nghiễm hoàn toàn im lặng.

Nhà họ Thường vốn có binh quyền,

nay lại còn dám mang ra khỏi cung nguyên một rương vàng bạc.

Hắn đường đường là đế vương, chắc phải điên rồi mới đồng ý, nhỉ?

Phải, hắn điên thật.

Hắn đồng ý.

Còn đích thân phái người giúp đỡ vận chuyển cả người lẫn bạc ra khỏi cung.

Trước khi đi, Thường Thành vỗ vỗ vai Tiêu Quân Nghiễm.

“Nếu có dịp, đưa Thường Lạc về biên cương chơi.”

“Nơi đó tuy gian khổ, nhưng vui hơn bị giam trong hoàng cung nhiều.”

15

Thục Quý phi bị phạt cấm túc,

bệnh tình Thái hậu lại bắt đầu nặng thêm.

Bà điểm tên bảo ta tới hầu bệnh.

Tiêu Quân Nghiễm liền theo ta cùng tới.

Thái hậu nhìn hai đứa ta ngồi bên giường,

bốn mắt nhìn chằm chằm, suýt chút nữa không diễn nổi vai bệnh nhân.

“Hoàng đế, ai gia gọi Ninh Quý phi, ngươi tới làm gì!”

Tiêu Quân Nghiễm từ tốn bóc nho trong tay,

đặt vào bát trước mặt ta rồi mới đáp:

“Mẫu hậu, nhi thần đến tận hiếu.”

Sắc mặt Thái hậu lập tức xanh mét.

Miệng thì nói hiếu thảo,

mà chẳng rót lấy một chén trà,

cũng chẳng hỏi han một lời.

Ngồi đấy, không bóc lạc cho Ninh Quý phi thì bóc nho,

hai người vừa ăn vừa nhìn bà như xem tuồng hát.

Thái hậu đành buông lời:

“Thôi được rồi, ai gia khoẻ rồi, các ngươi về đi.”

Không ai động đậy.

Giả vờ như chẳng nghe thấy gì.

Lúc ấy, Tố Bạch bưng bát thuốc bước đến bên giường.

“Thái hậu nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”

Tim Thái hậu chợt lạnh đi một nhịp.

Thuốc? Uống gì mà thuốc?

Bà có bệnh thật đâu, tất cả chỉ là giả bộ!

“Người đâu! Mau đuổi nó ra! Nó muốn hại ai gia…”

Còn chưa dứt lời,

đã bị Tố Bạch giữ lấy cằm, đổ thẳng bát thuốc vào miệng.

Thái hậu định móc họng nôn ra,

thì nghe giọng Tiêu Quân Nghiễm chậm rãi vang lên:

“Mẫu hậu bệnh nặng, nhi thần vô cùng đau lòng,

quyết định mỗi ngày đều tới thăm bệnh.”

“Tố Bạch, nấu thêm một bát thuốc nữa.”

Tới nước này, Thái hậu nào còn chưa hiểu rõ.

Hoàng đế giả vờ nhân nhượng, để Thục Quý phi lo yến tiệc Trung Thu.

Một nửa người của bà dồn cho Thục Quý phi,

một nửa thì đã sớm bị Hoàng đế thay máu.

Giờ Thục Quý phi bị cấm túc,

bên cạnh bà chẳng còn ai có thể nhờ vả.

“Hoàng nhi… là ai gia sai rồi…”

“Ai gia sai rồi, ai gia không có bệnh, không nên giả bệnh…”

Nhưng chẳng ai để ý tới tiếng gào của bà.

Tiêu Quân Nghiễm che tai ta,

ôm ta rời khỏi điện.

Ta xoa xoa cái bụng tròn vo.

“Táo trong cung Thái hậu ngon thật đó!”

Tiêu Quân Nghiễm khẽ cười:

“Hồng trong cung Thái hậu cũng không tệ.”

Mắt ta sáng rực lên:

“Ăn! Ngày mai Thường Lạc lại tới nữa!”

16

Thục Quý phi vừa hết kỳ cấm túc,

liền bị Tiêu Quân Nghiễm gọi đến Từ Ninh cung hầu bệnh.

Chỉ vỏn vẹn một tháng,

Thái hậu đã gầy đến biến dạng, miệng méo mắt lệch, thần trí mơ hồ.

“Cô mẫu…”

Thục Quý phi lùi lại hai bước, khó tin nhìn người trước mặt.

Nàng ta vẫn nghĩ tin đồn Thái hậu trọng bệnh chỉ là giả.

Lâm tướng cũng nghĩ như vậy.

Không ai ngờ, Tiêu Quân Nghiễm lại biến giả thành thật.

“Ta không thể ở đây, không được… ta không muốn hầu bệnh…”

Lời còn chưa dứt,

cửa phòng đã nặng nề khép lại.

“Người đâu! Mở cửa cho bản cung! Bản cung muốn ra ngoài!”

Thái giám bên ngoài bình thản:

“Thục phi nương nương, Hoàng thượng có lệnh, một tháng sau mới được thả người.”

Thục Quý phi giọng sắc như dao:

“Bản cung muốn gặp Lâm tướng! Mau thả bản cung ra ngoài!”

Nàng ta có gào đến khản cổ,

cũng chẳng ai đoái hoài.

Tiêu Quân Nghiễm đã âm thầm sắp đặt bao năm.

Muốn đoạt quyền, trước tiên phải dựng người của mình.

Sáu bộ đều được cài vào không ít sĩ tử xuất thân nghèo khó.

Trong thời gian qua, hắn gửi những sổ sách giả đến các thế gia,

rồi âm thầm để lộ ra ngoài.

Cuối cùng, giao vụ rắc rối này cho chính tay Lâm tướng tra xét.

Sổ thật không giao ra được,

sổ giả lại chẳng dám nhận.

Ngay lúc ấy, Lâm tướng lại nghe tin Thái hậu thật sự lâm trọng bệnh.

Lăn lộn chốn quan trường ba mươi năm,

lão đã biết kết cục nào mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Lâm tướng chủ động tiến cung, thỉnh cầu cáo lão hồi hương.

“Lão thần tuổi cao sức yếu, nên lui về quê an hưởng tuổi già.”

“Chỉ cầu Bệ hạ nể tình lão thần, cho phép tiểu nữ rời cung, tha cho nó một mạng.”

17

Thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu đã hạ.

Lễ nghi tấn phong đang được gấp rút chuẩn bị.

Duy chỉ có Tiêu Quân Nghiễm là có chút kỳ quái.

Cho đến khi ta bắt gặp chàng đang giấu một cái hộp nhỏ.

“Chàng…”

Tiêu Quân Nghiễm chớp đôi mắt phượng đẹp mê hồn.

“Chàng vụng trộm ăn cái gì thế hả!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap