Lúc này, ba mẹ chồng cuối cùng cũng đến nơi.

Vừa vào phòng, họ đã trông thấy thi thể của tôi, mắt mở trừng lớn, không dám tin:

“Thiển Thiển?! Thật sự là Thiển Thiển sao…”

Cả hai gần như đứng không vững, may là còn kịp đỡ lấy nhau.

Hai người già lập tức òa khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn:

“Thiển Thiển, con là một đứa trẻ ngoan như vậy… sao lại thành ra thế này?”

“Thiển Thiển à…”

Khóc hồi lâu, ba tôi mới bình tĩnh lại, kiên quyết:

“Phải tổ chức tang lễ cho con bé, không thể để nó mãi ở nhà như vậy.”

Nhưng Hạ Dục kịch liệt phản đối:

“Không được! Ba, con đã nói sẽ ở bên Thiển Thiển, ai cũng không được đưa cô ấy đi!”

“Hôm nay có con ở đây, không ai được chạm vào Thiển Thiển!”

Nhìn dáng vẻ điên cuồng ấy, ba tôi giáng thẳng cho anh một cái tát:

“Đủ rồi chưa?! Thiển Thiển đã chết rồi, con còn không để nó yên nghỉ, Hạ Dục, thứ con gọi là tình yêu đó đúng là chó má!”

“Nếu con yêu nó thật lòng, sao lại còn qua lại với đám đàn bà bên ngoài?”

“Con nói yêu, nhưng chỉ cho nó cái danh phận thôi à? Danh phận có ích gì?”

“Tình yêu cần là sự đồng hành, là ở bên cạnh nhau!”

Người mẹ luôn thương con của Hạ Dục không hề can ngăn, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng đầy thất vọng.

Thì ra, ba mẹ chồng đều biết nỗi khổ trong lòng tôi.

Phải rồi, ai mà chẳng biết?

Hạ Dục mỗi lần yêu đương với những cô gái bên ngoài, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, công khai khoe khoang.

Giống như lúc này đây, anh làm ầm lên để thể hiện “nhớ thương” tôi.

Cuối cùng, ba tôi ép mang thi thể tôi đi hỏa táng, hôm sau tổ chức tang lễ.

Tại tang lễ, Hạ Dục mặc một thân áo trắng, canh giữ bên hũ tro cốt của tôi, khuôn mặt ngây dại.

Tôi nhìn dòng người từng quen biết đến viếng thăm, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ,

Có lẽ tôi là người đầu tiên… được chính mắt mình nhìn thấy lễ tang của mình.

Mọi nghi thức đều chậm rãi, trang trọng.

Tôi nghe hệ thống thông báo:

[Giá trị hối hận: +1, +1…]

Cho đến khi hũ tro cốt được đưa vào phần mộ, Hạ Dục ngất lịm tại chỗ.

Và tôi bỗng nghe thấy:

【Chúc mừng ký chủ, giá trị hối hận đã đạt 100!】

【Xin chuẩn bị, sẽ lập tức thoát khỏi thế giới này, trở về thế giới ban đầu!】

10

Ting,  Ting, Ting …

Khi tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã quay trở lại ký túc xá đại học ở thế giới cũ.

Chuyện gì vậy?

Không phải tôi đã chết trong vụ tai nạn xe sao?

Nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòng tôi trào dâng một cảm xúc kích động lâu ngày chưa có.

“Lâm Việt, mau lên, sắp vào tiết rồi, đi rửa mặt nhanh lên.”

“Hôm qua bị xe quẹt trúng, cậu về là ngất luôn, không sao chứ?”

Tôi vội kiểm tra cơ thể mình, không một vết thương, tim đập mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

Hồi tưởng lại mười năm ký ức bên Hạ Dục…

Giờ đây, tất cả như một giấc mộng.

Giấc mộng ấy… đã tỉnh rồi.

Tôi xoay người xuống giường, ôm chầm lấy bạn cùng phòng.

Cô ấy ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, thì hệ thống vang lên:

【Chúc mừng ký chủ đã quay về thế giới ban đầu. Xin hỏi: có muốn xóa ký ức về thế giới kia không?】

Tôi không chút do dự:

“Xóa.”

Tôi không muốn bị quá khứ ràng buộc nữa.

Từ giờ trở đi, tôi chỉ muốn trân trọng từng ngày, sống thật tốt.

Ting!

Tôi vừa định thần lại, chợt nhớ sắp trễ học, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Mười năm sau.

Trên đường về sau khi xem phim cùng chồng và con trai, một người đàn ông xa lạ bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ta nước mắt rưng rưng, ánh mắt tha thiết và đầy nhớ nhung nhìn tôi:

“Thiển Thiển, anh tìm em suốt bao năm qua… Cuối cùng cũng tìm được rồi…”

Tôi khó hiểu đẩy anh ta ra:

“Xin lỗi, tôi không quen anh.”

Rồi xoay người, dắt tay chồng và con trai, bước thẳng rời đi, vượt qua anh.

【HOÀN】

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap