Tôi vốn nghĩ, Hạ Dục sẽ như mọi khi – dễ dàng mềm lòng, miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.
Dù sao trong số tất cả những cô gái từng vây quanh anh, chỉ có Lâm Y Y là người đầu tiên được anh đưa về nhà.
Nhưng giây tiếp theo,
“Bốp!”
Hạ Dục đứng dậy, tát thẳng một cái trời giáng vào mặt Lâm Y Y!
“Câm miệng!”
“Cô là cái thá gì mà cũng đòi thay thế Thiển Thiển?”
8
Gương mặt Lâm Y Y đầy sững sờ, đến mức quên cả việc giả vờ:
“Anh… anh dám đánh em?”
Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m
Hạ Dục lạnh lùng nhìn cô ta, vừa định lên tiếng thì vệ sĩ bước vào, vội vã nói:
“Thưa ngài, điện thoại của phu nhân đã sửa xong rồi.”
Hạ Dục lập tức cầm lấy điện thoại của tôi, mở máy.
Anh vào album ảnh, định xem lại những bức hình kỷ niệm giữa chúng tôi, nhưng phát hiện… tất cả đã bị tôi xoá sạch.
Anh chuyển qua WeChat, bất ngờ mở nhầm vào khung trò chuyện với Lâm Y Y.
Gần như mỗi ngày, mỗi giờ, cô ta đều gửi tin nhắn cho tôi, khoe khoang từng chuyện cô ta và Hạ Dục làm cùng nhau.
“Chị ơi, em và anh Dục đi ngủ trước nhé, chúc chị ngủ ngon~”
(Kèm theo ảnh hai người nằm trên giường.)
“Chị à, anh Dục nói với em, anh ấy tìm thấy sự sống trong em.”
“Còn chị chỉ như một vũng nước tù.”
“Anh Dục nói sau này sẽ tổ chức đám cưới cho em, cưới em làm vợ. Chị có ghen không?”
“Đáng đời chị, đáng ra nên nhường từ sớm rồi.”
…
Từng câu từng chữ đầy khiêu khích, phơi bày chân tướng giả tạo của cô ta trước mặt Hạ Dục.
Tôi chưa từng trả lời một dòng nào.
Nhưng trong mắt Hạ Dục, tôi lại như một người vợ âm thầm chịu đựng mọi ấm ức, tổn thương.
Anh siết chặt nắm tay, vừa giận vừa đau, nghiến răng:
“Thiển Thiển… anh… anh có lỗi với em.”
“Mấy ngày nay em đã sống thế nào…”
Sống thế nào ư?
Chẳng khác gì những ngày tháng trước đây, yên lặng trôi qua.
Bởi đây không phải lần đầu tôi phải chịu đựng những điều này.
Kể từ khi phát hiện trái tim anh nghiêng về người khác, tôi đã dần dần buông bỏ rồi.
Trong lòng tôi khẽ cười khổ.
Trước kia tôi từng nghĩ mình sẽ lưu luyến anh đến nhường nào. Nhưng đến khi thực sự chết đi, mới thấy tất cả đều trở nên vô vị.
“Anh Dục… anh Dục… đừng hiểu lầm! Những dòng đó không phải em gửi đâu, là… là…”
Lâm Y Y quýnh quáng muốn giải thích, cố gắng phủi sạch mọi trách nhiệm.
Nhưng vì quá hoảng loạn, cô ta chẳng thể tìm được lý do nào hợp lý.
Hạ Dục không hề nổi giận, cũng chẳng lạnh lùng nhìn cô ta.
Ngược lại, anh khẽ nhếch môi, bật cười.
Nhưng nụ cười ấy khiến người ta rợn sống lưng, nguy hiểm đến lạ.
“Lâm Y Y, tôi đã nói rồi mà, đừng để cô xuất hiện trước mặt Thiển Thiển.”
“Tôi đã nói rất rõ rồi.”
“Nên nếu đã thất hứa… thì phải trả giá, đúng không?”
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại giống như đang tuyên án.
Lâm Y Y sợ hãi run rẩy, cố gượng cười:
“Anh Dục… người chết thì cũng không thể sống lại… anh…”
“Đúng, người chết không thể sống lại.”
“Và chính cái miệng này của cô đã hại chết Thiển Thiển.”
“Vậy thì… trả giá đi.”
Hạ Dục quay phắt lại, nhìn vệ sĩ, giọng lạnh như băng:
“Cắt lưỡi cô ta.”
Lâm Y Y hoảng loạn quay người bỏ chạy.
Nhưng vệ sĩ đã lao lên, đè cô ta xuống đất, rút dao ra chuẩn bị ra tay.
“Không! Không!!!”
“Anh Dục! Anh Dục! Hạ Dục! Đồ súc sinh, rõ ràng là anh hại chết chị ấy!”
“Là anh chủ động tiếp cận tôi! Là anh không kiềm chế được, cứ dây dưa với tôi!”
“Nếu anh thật sự yêu Thiển Thiển, sao lại có tôi xuất hiện!”
“Cho dù không có tôi, cũng sẽ có hàng ngàn cô gái khác giống tôi! Mọi chuyện đều là lỗi của anh!”
“Là do anh”
Hạ Dục gào lên, đôi mắt đỏ rực, hét lớn:
“Không phải tôi!”
“Tôi yêu Thiển Thiển! Tôi yêu cô ấy!”
“Cắt lưỡi cô ta! Các người không hiểu tôi nói gì sao?!”
Giây tiếp theo, vệ sĩ lập tức ra tay, đè Lâm Y Y xuống, dao vung lên.
“Đừng mà… A!!!”
Đ/ọ.c fu,ll tạ*i p@age G(óc N/hỏ c.ủa T,uệ@ L!â.m
Một tiếng thét xé gan rách phổi vang lên.
Dưới đất, máu đỏ trào ra thành vũng.
9
Lâm Y Y nằm trên nền đất như một con chó chết, toàn thân run rẩy dữ dội, chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ử” yếu ớt.
Cô ta đau đớn gào khóc, ánh mắt ngập tràn thù hận và máu.
Người từng mắc chứng sạch sẽ, không chịu nổi cảnh máu me như Hạ Dục, vậy mà lúc này lại dửng dưng nhìn chằm chằm không rời mắt.
Anh thở gấp, trong đáy mắt lộ ra một tia điên loạn.
Tôi không biết rốt cuộc Hạ Dục có vì tôi mà nhẫn tâm ra tay với Lâm Y Y – người anh từng cưng chiều nhất hay không. Nhưng tôi biết, đó không phải là tình yêu.
Nếu là yêu, đã chẳng có sự tồn tại của Lâm Y Y.
Có lẽ, anh chỉ đang đau khổ vì đánh mất một người lẽ ra thuộc về mình mà thôi.
“Thiển Thiển, anh đã trả thù cho em rồi… Thiển Thiển, Thiển Thiển…”
“Em quay về được không? Anh hứa sẽ không để ai bắt nạt em nữa, anh sẽ ngoan ngoãn ở bên em suốt đời, được không?”
“Thiển Thiển…”
Tôi nhìn anh gục đầu trên người tôi, khóc đến tan nát cõi lòng, trong lòng chỉ thấy trống rỗng.
[Giá trị hối hận: 70%]
Đã bảy mươi rồi sao?
Tôi không biết trong lòng mình là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy nực cười.
Hối hận đến muộn thì có ích gì chứ?